Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 183. Dựa vào cái gì mà ta phải cho ngươi?

Chương 183. Dựa vào cái gì mà ta phải cho ngươi?
Editor: Kingofbattle
Hắn nhìn về bộ thi thể dưới đất, phán đoán sơ bộ, hẳn là người này khi còn sống có tu vi Tôn cảnh.
Hơn nữa còn võ giả luyện thể.
Lại nhớ tới một ít tin tức về Bạch Thắng Sơn mà Hắc Nguyệt Lâu đưa cho hắn.
Bạch Thắng Sơn chính là tông môn am hiểu Luyện Thể, nghe đồn có một môn đại thuật luyện thể có xếp hạng top 3 ở Nam Châu.
Trong di tích cổ này cũng không có nhiều thi thể, hoặc là đã bị hóa thành tro bụi, hoặc là bị mục nát theo thời gian.
Tông môn Bạch Thắng Sơn, cho dù là đã bị tàn phá nghiêm trọng sau đại chiến, nhưng vẫn để lại vô số bảo vật.
Nhất là đế binh bị tổn hại, vẫn là loại tài liệu thích hợp để luyện khí.
Mà bên trong còn có một chỗ dược viên, còn lưu giữ không ít bảo dược quý hiếm, trong đó không thiếu bảo dược cực kỳ hiếm thấy ở Nam Châu.
Hơn nữa có niên đại rất xa xưa.
Xuất hiện nơi có bảo vật, dĩ nhiên sẽ xảy ra tranh đấu.
Sở Huyền đã nhìn thấy vài tình huống vì tranh cướp bảo vật, mà ngươi chết ta sống.
Cường giả Thiên Đỉnh Sơn tranh đoạt cùng Cửu Kiếm Sơn, Phiêu Hoa Các thì tranh đoạt cùng Tà Vương Đình, những thế lực còn lại thì tranh đoạt cũng tán tu.
Mà Tần Trường Phương ở Tần quốc thì tương đối xấu hổ.
Thực lực của hắn yếu kém, không ít người đều để ý tới hắn, nhất là cường giả Đế Quốc Đại Càn.
Nếu không có cường giả Cửu Kiếm Sơn bảo vệ, chỉ sợ lúc tranh cướp bảo vật đầu tiên, đã bị giết chết.
Đầu tiên Đinh Việt lao tới chỗ dược điền kia.
Các loại công pháp, đế binh hắn không để vào mắt.
Cho dù là thiên binh thì thế nào?
Chẳng lẽ có thể so sánh với thần kiếm của hắn?
Hắn lại không thiếu công pháp bí thuật, hơn nữa đẳng cấp còn rất cao.
Duy chỉ có các loại linh dược, hắn mới để ý nhất.
Tuy là tài nguyên trong tiểu thế giới rất phong phú, có vô số thiên tài địa bảo, nhưng mức độ tiêu hao cũng rất nhanh.
Mà tốc độ sinh trưởng của thiên tài địa bảo, không thể nào bì kịp với mức độ tiêu xài, bởi vì Vương Lạc học tập luyện đan, cho nên tiêu hao càng lớn hơn.
Đinh Việt chạy tới một mảnh dược điền lâu năm nhất.
Tốc độ của hắn cực nhanh, là người đầu tiên tới đây.
Cho dù trên đường có rất nhiều cấm chế bảo vệ, cũng bị hắn phá vỡ.
Thời gian đã trôi qua rất lâu, lại không có ai bảo trì cấm chế, uy lực sớm đã không còn bao nhiêu.
Hắn vung tay lên một cái, xuất hiện vô số bảo hạp dùng để đựng bảo dược, tất cả đều nổi lơ lửng xung quanh hắn, nhanh chóng hái linh dược.
Đầu tiên là chọn linh dược có niên đại cổ xưa, quý hiếm để hái trước.
Sở Huyền nhìn thấy Đinh Việt lựa chọn hái linh dược đầu tiên, hơn nữa cũng rất may mắn, hắn là người đầu tiên phát hiện dược điền lớn nhất, có số năm cao nhất, lại trồng rất nhiều bảo dược quý hiếm.
Đối Đinh Việt mà nói, không thiếu công pháp bí thuật, đế binh thì càng không coi ra gì.
Dĩ nhiên lựa chọn đầu tiên chính là linh dược.
Thiên tài địa bảo trong tiểu thế giới có nhiều hơn nữa, cũng sẽ tới lúc dùng hết, cho dù chờ mọc lại cũng rất chậm.
Cho nên, chỉ có thể bổ sung từ thế giới bên ngoài, tự nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Đinh Việt vừa hái được một nửa.
Thì xuất hiện một bóng người uyển chuyển.
Chính là Hàn Ánh Mộng!
Đinh Việt bèn dùng trường kiếm vẽ một vòng, tạo thành biên giới bên ngoài dược điền, nói: "Những thứ trong này là của ta, nếu ai dám bước vào bên trong, đừng trách ta không khách khí! "
Vương Hạo luyện đan rất cần linh dược, những đế đan ở trên người hắn, đều do Vương Hạo luyện chế.
Chuyến này đến di tích cổ cũng không dễ dàng, nhất là loại có đẳng cấp cao như vậy.
Nếu không hái được một mớ linh dược trở về, thì đúng là phụ lòng những viên đế đan mình đã ăn vào?
"Đây cũng không phải là nhà của ngươi, những ai tìm thấy đều có phần! "
Hàn Ánh Mộng nhìn thấy Đinh Việt giận giữ như thế.
Hơn nữa lại rất bá đạo.
Vừa muốn bước chân vào dược điền thì Đinh Việt đã xuất kiếm.
Hắn nghĩ lại, nếu như chiến đấu trong này huỷ hoại hết linh dược thì sao?
Cho nên đổi chiêu thức, khẽ quát một tiếng: "Phần! "
Bảo kiếm loé một cái, lập tức biến ảo ra lít nha lít nhít kiếm quang, mỗi một đạo kiếm quang, đều giống như bảo kiếm chân thật.
Tất cả kiếm quang, đều cắm xuống xung quanh ruộng thuốc, trực tiếp bao phủ ruộng thuốc vào bên trong.
Oanh!
Hàn Ánh Mộng dùng tay ngọc bấm pháp quyết, một cánh hoa đã bay tới, đánh vào bên trên kiếm quang.
Nhưng mà, một đòn mạnh mẽ như thế, lại không thể phá vỡ kiếm quang.
Sắc mặt nàng hơi biến đổi, thật không ngờ thực lực Đinh Việt lại mạnh như vậy.
"Nếu như ngươi còn phá rối, chờ sau khi ta hái xong linh dược, sẽ giết chết ngươi! "
Đinh Việt giận giữ quát lạnh.
Gương mặt Hàn Ánh Mộng tức giận đến mức đỏ bừng, trong lòng thầm chửi mười tám đời tổ tiên của Đinh Việt
Rốt cuộc nàng cũng không dám ra tay.
Nàng xem như đã hiểu rõ, tên hỗn đản Đinh Việt này, hoàn toàn không biết thương hoa tiếc ngọc.
Chờ khi Đinh Việt hái toàn bộ linh dược trong dược điền, thu hồi kiếm quang, lúc hắn đang muốn rời khỏi, thì Hàn Ánh Mộng cuống quít mở miệng nói: "Đinh Việt, ta muốn một đóa Ngọc Nhan Bất Lão Hoa. "
Sau khi Đinh Việt hái xong linh dược, cũng không thèm liếc nàng, nhìn thấy cảnh này, Hàn Ánh Mộng tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Chẳng lẽ một chút hấp dẫn mình cũng không có?
Nàng không hiểu tại sao, Đinh Việt lại bỏ qua dung mạo xinh đẹp của mình?
"Dựa vào cái gì mà ta phải cho ngươi? "
Bạn cần đăng nhập để bình luận