Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 251. Tiểu Lão hổ đáng yêu !

Chương 251. Tiểu Lão hổ đáng yêu !
Editor: Kingofbattle
Mà chuyện đầu tiên hắn cần làm, là phải tìm hiểu một chút về đối phương.
Tại một địa phương xa xôi, trên một ngọn núi, có một đầu mãnh hổ.
Cho dù nó chỉ đang nằm sấp, khí thế thu liễm, thế nhưng loại khí tức hung hãn, bá đạo trên người nó vẫn tràn ngập xung quanh.
Bộ dáng uy phong lẫm liệt.
Chẳng qua là, cái đầu của nó hơi béo, vừa ngẩng đầu lên, đã tạo cho người nhìn một cảm giác rất ngu ngơ.
Gào!
Bỗng nhiên, mãnh hổ tỉnh lại từ giấc ngủ, phát ra một tiếng gầm vang trời.
"Là ai? "
Hổ Thái hung ác đưa mắt quét bốn phương, bộc lộ khí thế bá đạo, móng vuốt cũng xoè ra ngoài, toả ra ánh sáng lạnh lẽo sắc bén.
Vừa rồi hắn cảm thấy bị người khác thu lấy một đạo khí tức.
Giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy đạo vận của mình, tựa hồ đã thành lập liên kết với vật gì đó.
Nhưng mà, bất luận hắn có tìm kiếm ra sao, vẫn không thể nào dò xét ra kết quả.
Gặp được cường giả!
Bất quá Hổ Thái cũng không hoảng sợ, thậm chí hắn còn khinh bỉ đối phương, chỉ dám giở trò sau lưng, nó vẫn nằm im không động đậy.
Hổ Thái ta chính là lão hổ uy mãnh vô địch!
"Tiểu lão hổ? " (dịch : hổ con)
Bỗng nhiên, có tin tức truyền đến, xuất hiện dòng chữ từ trong đạo vận.
Hổ thái nhìn thấy tin tức truyền tới, mới chịu cử động, giờ phút này nó nâng chân lên, xem tin tức ở phía trên, tức giận đến mức rít gào.
"Ta, Hổ Thái, chính là lão tổ Thiên Hổ tộc, tuyệt thế bá chủ Đạo cảnh 16 quan, ngươi là chuột nhắt phương nào, dấu đầu lòi đuôi, không dám hiện thân nói chuyện. "
Hổ Thái tức giận trả lời.
"Ha ha, thì ra là một tiểu lão hổ Thiên Hổ tộc, có thể tham gia Đại Đạo Giao Lưu Hội, cũng là cơ duyên của ngươi. "
Gào!
Hổ thái tức giận đến mức dùng chân đập mạnh dưới đất mở ra một lỗ hổng, hắn rất tức giận, đối phương dám coi thường mình, gọi mình là tiểu lão hổ!
Ghê tởm!
Không biết đã bao nhiêu năm tháng, chưa từng có ai dám gọi hắn là tiểu lão hổ !
"Lộ mặt đi, ta muốn xé xác ngươi! "
"Thật sự chỉ là một tiểu lão hổ nóng nảy, thật sự là chất phác đáng yêu ...! "
Gừ!
Hổ Thái rống một tiếng, móng vuốt không ngừng quơ loạn, hai mắt hổ trừng to, lộ ra sát ý mãnh liệt!
Sở Huyền đối với uy hiếp từ Hổ Thái, chỉ xem như trò đùa.
Lão tổ Thiên Hổ tộc, cường giả Đạo cảnh 16 quan.
Hắn cảm thấy Ứng Không có chút tội nghiệp.
Chỉ sợ hắn lại tiếp tục làm người xếp chót trong hội.
Không để ý đến Hổ Thái, đưa hắn vào trong Đại Đạo Giao Lưu Hội.
Chợt phát ra một tin tức thông báo.
" Hổ Thái Đến từ Thiên Hổ tộc, may mắn gia nhập hội chúng ta, mọi người làm quen một chút. "
Hắn lại giới thiệu một chút về tu vi cảnh giới của Hổ Thái.
Ứng Không yên lặng nhìn thông báo, trong lòng cảm thấy đau xót, đã xuất hiện một người mới, nhưng mà người này lại mạnh hơn hắn.
Quá đau lòng rồi!
Hổ Thái tiến vào Đại Đạo Hội, vẫn tiếp tục gào thét, hơn nữa còn chửi mắng thậm tệ.
"Đại Đạo Hội cái khỉ gì? Các ngươi là ai, dấu đầu hở đuôi, dám xưng là đại đạo? Có gan thì đi ra, Hổ Gia sẽ xé xác các ngươi! "
Khoé miệng Sở Huyền hơi run rẩy, lão hổ này, quả là một kẻ ngây thơ nóng nảy....
Chỉ mong sẽ không bị khác đè chết.
Bản thân mình không biết vị trí của bọn họ ở đâu, nhưng mà những người còn lại thì rất có thể?
Tu vi Đạo cảnh 16 quan, ở trong Đại Đạo Hội, chỉ được xem là hạng ba từ dưới đếm lên thôi.
Chắc chắn người xếp cuối là Sở Huyền rồi.
Ngay cả Đạo cảnh hắn cũng chưa tới.
"Hổ Thái? Tiểu lão hổ cáu kỉnh này, vẫn chưa bị đánh chết ư? "
Người đầu tiên lên tiếng là Phiêu Nhược Vân.
Là một vị đại đệ tử của Hồng Nguyên Sơ, là nữ.
Nghe giọng điệu này, hình như là có quen biết Hổ Thái ?
Hổ Thái giận đến sôi máu, móng vuốt liên tục quất tới tấp trên đỉnh núi, khiến cho cát bay đá chạy.
Lại có người gọi mình là tiểu lão hổ, xem ra bản thân đã ngủ quá lâu, không có đi ra ngoài, khiến cho mọi người đã quên hổ uy của mình.
"Gào! Muốn chết, mau xưng tên ra, Hổ Gia sẽ bóp chết ngươi! "
"Ồ, tiểu lão hổ này, vẫn nóng nảy như trước.... "
Tâm tình Phiêu Nhược Vân cũng không tệ, bèn đáp: "Ta là Phiêu Nhược Vân, ngươi có nhớ chăng? "
Phiêu Nhược Vân?
Ai vậy?
Cái tên này nghe có hơi quen.
Hổ Thái đang muốn tiếp tục đập phá, bỗng nhiên giật thót một cái, vô ý thức mà đứng bật dậy.
Móng vuốt nó đã thu lại, đôi mắt hổ đã trợn trừng, nó nuốt một ngụm nước bọt, Ừng ực!
Một đoạn trí nhớ trước kia, dần dần hiện ra.
Hắn nhớ một nữ tử nhân tộc khí chất lạnh lùng, nắm lấy cái đuôi của nó, cười hì hì nói: "Tiểu lão hổ, đừng có mà hung ác như thế..., bằng không thì tỷ tỷ sẽ lột da của ngươi. "
Nàng giơ những ngón tay trắng mịn, lướt trên cái bụng béo của nó, "Nhìn bộ dáng ngây thơ mập mạp của ngươi, rất là đáng yêu. "
Sợ tới mức cong đuôi !
Lông trên người Hổ Thái dựng ngược, không ngờ chính là nữ nhân đáng sợ kia?
"Ta không phải là Hổ Thái, ta là Hồ Thái, ta là Hồ tộc, ta là một tiểu hồ ly, không phải tiểu lão hổ! "
Hổ Thái vội vàng rũ bỏ thân phận của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận