Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 919. Thần Uy Cổ Tướng (2)

Chương 919. Thần Uy Cổ Tướng (2)
Editor: Kingofbattle.
"Dựa vào vật ngoài thân mà thôi, ngươi có gì mà dám ngạo mạn. "
Mị hừ lạnh một tiếng, bèn nói.
Thái ngông nghênh cười phá lên.
Mặc kệ Mị phát điên phát rồ cái gì, đối mặt với lực lượng tuyệt đối, cũng sẽ phải kinh sợ.
Dù có điên cũng không dám phát tác.
"Đây là một vị huynh trưởng tặng cho ta để phòng thân, Thái ta đạt được cơ duyên này, nhận biết một vị huynh trưởng như vậy, cũng là do bản sự của ta, nếu như ngươi không phục, ngươi cứ kiếm một vị huynh trưởng mạnh như vậy đi...? "
Sắc mặt Mị xám xịt, không tiện nói gì.
Nàng đưa ánh mắt nhìn về phía Hạ cùng đám người Hồng, đang muốn dời lửa giận lên người nhân tộc.
Nhưng thân hình của Thái khẽ động, đã thuấn di tới trước mặt mấy người nhân tộc.
Thần sắc Hạ trở nên ngưng trọng.
Thái muốn làm gì?
Nhân tộc từng nợ ân tình của Cự Nhân tộc, sau này bởi vì có chút duyên cớ bất đồng mà trở mặt.
Mặc dù không phải cừu địch, nhưng Cự Nhân tộc cũng chưa từng nhằm vào nhân tộc.
Nhưng mà, dù sao cũng trở thành người lạ.
Đừng nói là Thái tìm nhân tộc trút giận nha?
"Hắn đã từng quỳ gối trước mặt đại ca của ta, dập đầu đến mức máu chảy đầy đất, chính là muốn cầu đại ca của ta truyền thụ phương pháp cường đại cho nhân tộc. "
Thái liếc nhìn đám người Hạ, sau đó lại nói tiếp : "Nhân tộc không nợ Cự Nhân tộc cái gì, nhưng lại thiếu nợ hắn."
"Từ trước tới nay, nhân tộc trải qua mấy lần trắc trở, gần như nguy cơ diệt tộc, hắn cũng chưa từng hiện thân, các ngươi có từng oán hận hắn? "
Năm người Hạ thầm giật mình.
Cự Nhân tộc đã từng bảo vệ nhân tộc, giúp cho nhân tộc từng có một đoạn thời gian sinh sống an bình.
Cự Nhân tộc cũng truyền xuống phương pháp luyện thể, trợ giúp nhân tộc thoát khỏi cảnh nhục thân yếu đuối, về sau phát triển lớn mạnh hơn.
Tất cả đều là nhờ người kia!
"Có gì phải oán trách? "
Hạ lạnh nhạt nói: "Nhân tộc chúng ta, cũng không quên công ơn của vị tiền bối kia, hắn đã giúp nhân tộc quá nhiều. "
Thái bồi thêm một câu : "Cuối cùng hắn sẽ trở về, Ác Ma không chết, hắn sẽ không cam lòng. "
"Phì! "
Xích Ma khẽ cười một tiếng, trên mặt không giấu nổi vẻ khinh thường.
Hắn không hề tin tưởng người nọ có thể giết Ác Ma.
Thái lại nhìn về phía Mị : "Ngươi muốn tìm hắn, cứ chờ là được! "
Mị không nói gì.
Thái cảm thấy cả người sảng khoái.
May mắn là có Đại Đức huynh trợ giúp....
Nếu không, hôm nay phải mất sạch mặt mũi.
Đúng lúc này, một tòa Ngục Thần Hành Cung đang vọt tới đây.
Vật chưa đến nơi, đã nghe thấy một giọng nói lạnh như băng.
"Ai cả gan giết binh sĩ Ngục Thần của ta? Mau tới đây chịu chết! "
Cả đám người đều nhìn về phía Thái.
"Đây là chuyện của Tiên tộc, các ngươi nhìn ta làm quái gì? "
Kế tiếp lại khinh miệt cười nói: "Binh sĩ nho nhỏ, ỷ vào Ngục Thần làm chỗ dựa, dám ngông cuồng bá đạo, hẳn là cho rằng Ngục Đạo là vô địch khắp Hỗn Độn?"
Phiêu nở nụ cười nhẹ.
Ngục Đạo Cổ Thần, tất nhiên không phải vô địch Hỗn Độn.
Danh tiếng của hắn rất xấu, hơn nữa làm việc lại không biết chừng mực.
Xếp trong tất cả Cổ Thần Hỗn Độn, cũng là thuộc về người có thực lực yếu mà thôi.
Ngục Đạo Cổ Thần có thể ngông cuồng như thế, không sợ đắc tội những cường giả khác, tự nhiên là hắn có sức mạnh này.
Mạnh mẽ như Tiên tổ, cũng không dám giết hắn.
Đơn giản là trấn áp hắn một đoạn thời gian.
giờ phút này trong mắt Xích Ma bắn ra vẻ hung ác.
Liệt Ma Tôn chính là hậu duệ của hắn, hơn nữa còn là người được hắn xem trọng.
Lại bị binh sĩ Ngục Thần giết đi!
Người khác kiêng kị Ngục Đạo Cổ Thần, nhưng Ma tộc thì không.
Hơn nữa, Ngục Đạo Cổ Thần cũng không dám đắc tội Ma Tổ.
Một khi khiến Ma Tổ nổi đoá, cũng sẽ không quan tâm chỗ dựa sau lưng của hắn.
Ma tộc tàn bạo, ngông cuồng, hiếu sát.
Thậm chí hung hãn không sợ chết, chính là được truyền thừa từ Ma Tổ.
Nhìn thấy Ngục Thần Hành Cung đang vọt tới, Xích Ma gầm lên một tiếng, ma khí trên người bốc lên cuồn cuộn.
Lập tức hóa thành một vị Cự Ma khổng lồ.
Mái tóc huyết xà bay múa, bao phủ bốn phương, khiến không gian xung quanh đều chấn động.
"Binh sĩ Ngục Thần, dám giết hậu duệ của Xích Ma ta, đáng chết! "
Vung tay lên, một mảnh ma quang đỏ thẫm xé rách không gian, đập về phía Ngục Thần Hành Cung.
Rất nhanh đã vọt tới Ngục Thần Hành Cung, chợt dừng lại.
Bên trong truyền đến tiếng kinh sợ.
"Ngươi dám? Ngục Đạo chủ thượng, sẽ không buông tha ngươi ! "
"Dám giết hậu duệ của ta, ta giết lại binh sĩ của hắn, thế thì làm sao? "
Ầm ầm!
Ngục Thần Hành Cung cũng là một kiện chí bảo không tệ.
Đối với Khai Đạo Giả Thiên Địa mà nói, thuộc về chí bảo có lực phòng ngự rất mạnh.
Nhưng mà, đối mặt với một kích của Siêu Thoát Thiên Địa Đại Đạo Giả, trực tiếp bị vỡ vụn.
Binh sĩ Ngục Thần bên trong đều muốn trốn chạy.
Thậm chí trong đó có một vị Khai Đạo Giả Thiên Địa 900 vạn dặm.
Quái xà trên đầu Xích Ma, bỗng nhiên kéo dài ra, sau đó há miệng rộng cắn về phía mấy vị binh sĩ Ngục Thần.
Tiếp đó ma khí cuộn trào, binh sĩ Ngục Thần kêu thảm một tiếng, thiên địa sụp đổ, Đại Đạo băng diệt, trực tiếp bị quái xà nuốt vào bụng.
Xong xuôi quái xà mới chịu rút về, khôi phục lại bộ dáng ban đầu.
Thân thể vạn trượng của Xích Ma đứng sừng sững giữa Hỗn Độn, ngạo thị bốn phương, tiếp theo nhìn về phía Hạ.
"Hạ, đến đây chiến một trận! "
Bạn cần đăng nhập để bình luận