Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 1045. Rời Đi (2)

Chương 1045. Rời Đi (2)
Editor: Kingofbattle.
Sở Huyền trở lại tiểu viện, khẽ vung tay lên, bọc lấy Tô Tiên Nhi rồi biến mất.
Trong Hỗn Độn vô tận, Sở Huyền thả chậm tốc độ lại, Tô Tiên Nhi đứng bên cạnh thì rất hưng phấn.
Sau khi tiến vào Hỗn Độn, Sở Huyền không có ngang nhiên xuất hiện, mà là ẩn mình di chuyển.
Chậm rãi di chuyển trong Hỗn Độn.
Trên đường hắn nhìn thấy không ít sinh linh Hỗn Độn, bắt đầu lên đường tiến về Thiên Đạo.
Hẳn là đám người này muốn tiến vào Thiên Đạo.
Sau khi Sở Huyền rời đi không lâu.
Sở Thiên Minh liền nhận được tin tức, Sở Huyền đã biến mất.
Lão cảm thấy thất vọng, ngồi ngây ngốc ở trong mật thất, im lặng thật lâu.
Một lúc sau, giọng nói khàn khàn truyền tới: "Không được cho bất cứ ai tới gần tiểu viện kia, cũng không được di chuyển từng cành cây ngọn cỏ bên trong. "
Cái gọi là bất luận kẻ nào, chính là ngoại trừ Sở Vân ra.
Trong Hỗn Độn vô tận, Sở Huyền di chuyển chậm lại.
Lúc này trong thiên địa Thần Châu.
Thiên giới.
Đám người Đinh Việt tụ tập cùng một chỗ.
"Đã đến lúc, chúng ta rời khỏi thiên địa, đi xông xáo Hỗn Độn rồi. "
Đinh Việt mở miệng nói.
"Sư tôn đã rời đi. "
Hắc Nguyệt mở miệng nói.
"Ta phải trở thành Chí Thượng Hỗn Độn! "
Càn Minh kiên định nói ra.
"Sư huynh, ngươi suy nghĩ chỉ có vậy sao, Chí Thượng Hỗn Độn thì tính là cái gì...? Sư tôn dùng một tát liền chụp chết. "
Sở Ách mở miệng nói: "Mục tiêu của ta, là vượt qua Chí Thượng Hỗn Độn! "
"Đúng vậy, chính là vượt qua Chí Thượng Hỗn Độn. "
Càn Minh gật đầu.
"Đừng có ăn ốc nói mò nữa, trước tiên trở thành Khai Đạo Giả Thiên Địa rồi mới tính. "
Tiêu Lương tức giận nói.
"A Di Đà Phật, Khai Đạo Giả Thiên Địa cũng chẳng khó. "
Ma Phật chắp tay trước ngực, thốt ra.
"Ta cũng không cần mở ra thiên địa. "
Hổ Thiên Nhai tỏ vẻ đắc ý.
Tần Doanh, Nhậm Trường Hà, Đỗ Nguyên đang đứng cạnh bên cảm thấy có chút khác biệt.
Đám người này, con mẹ nó quá yêu nghiệt đi.
"Nếu không gặp được sư tôn, chỉ sợ cả đời ta cũng không biết được, bên ngoài thiên địa, không ngờ chính là Hỗn Độn vô tận, mà bên trong Hỗn Độn, lại có vô số cường giả mở ra thiên địa. "
"Đây là sư tôn nói, Chư Thiên Vạn Giới. "
Nhậm Trường Hà thổn thức nói ra.
"Sư tôn nói Chư Thiên Vạn Giới, ta cảm thấy có thể là bên ngoài Hỗn Độn. "
Hắc Nguyệt liền mở miệng.
Nhậm Trường Hà khẽ giật mình, nói: "Nhưng mà, lúc trước sư tôn nói......"
Hắn cảm thấy, lúc trước Sở Huyền nói Chư Thiên Vạn Giới, không phải là bên ngoài Hỗn Độn, mà là bên ngoài thiên địa.
Chính là bên ngoài thiên địa Cửu Vực.
"Bởi vì sư tôn sợ ngươi không chịu nổi, sẽ sụp đổ tín niệm, mới nói hàm hồ, chỉ chi ngươi bắt được một khái niệm đơn giản. "
Đinh Việt cười ha hả nói tiếp.
Nhậm Trường Hà thoáng giật mình, thì ra là thế.
"Cái tên Đồ Vương Đạo kia, đi đâu rồi ? "
Vương Lạc nhìn trái phải một hồi, vội vàng hỏi.
"Ở chỗ này đây. "
Phía xa xa, Đồ Vương Đạo đang gấp rút chạy đến.
Bên cạnh hắn chính là Phượng Không.
"Nếu như đã đủ ngườ, vậy chúng ta liền lên đường. "
Đinh Việt vung tay ra lệnh.
"Sau khi đến Hỗn Độn, mỗi người tự bảo trọng, sau 100 vạn năm, tất cả sẽ trở về tụ họp lại một lần. "
"Tốt, sau 100 vạn năm, liền gặp lại! "
Một đoàn người bay xuyên qua Thiên Đạo, tiến vào trong Hỗn Độn.
Mỗi người đều tự động tách ra, du lịch khắp Hỗn Độn.
Hồng Nguyên Sơ thở dài một tiếng, hắn không có rời đi.
Thực lực quá yếu....
Hơn nữa, Nhân tộc không thể thiếu cường giả trấn thủ.
Ở một chỗ trong Thiên giới.
Sở đang đứng trên một đỉnh núi, bên cạnh hắn là Tuyền, Thuỷ Liên cùng với Hi.
"Tần tổ, ta muốn rời đi. "
Sở liếc nhìn Tần một cái, sau đó mở miệng nói.
Tần khẽ gật đầu.
"Hữu duyên sẽ gặp lại, hoặc đợi ta đột phá Chí Thượng, sau đó lại gặp. "
Cực ôm quyền chào từ biệt, sau đó rời đi rất tiêu sái.
"Nhân tộc đã không còn nguy hiểm, phát triển trong tương lai đều dựa vào bản thân nhân tộc, ta cũng phải tìm con đường tu hành thuộc về mình. "
Sau khi Hạ ôm quyền chào hỏi, cũng cất bước rời đi.
Tần nhìn về phía Mị, mở miệng nói: "Càn, đã trùng sinh rồi, ngươi có muốn gặp hắn hay không? "
Mị thoáng trầm mặc.
Càn, đến chết vẫn không quên tỷ tỷ của nàng.
Mà tỷ tỷ mình, đã không phải là người lúc trước.
Vận, dù sao cũng không còn ở thế gian.
"Xem như hắn có sống lại, thì chuyện cũ đã trở thành quá khứ. "
Tần tiếp tục mở miệng nói.
"Ta có thể làm bạn với hắn sao? "
Mị do dự mở miệng nói.
"Có thể, nhưng phải phong ấn thực lực. "
"Ta sẽ nguyện ý bầu bạn cùng hắn. "
Mị gật đầu nói.
Tần khẽ vung tay, phong ấn thực lực của nàng, chỉ còn trình độ khai đạo 10 vạn dặm, sau đó phất tay đưa nàng đi.
"Ngươi nói Võ đã sống lại, hơn nữa còn có đại cơ duyên. " Sở chắp chắp tay nói: "Thay ta chào hỏi hắn. "
"Ta không thể gặp hắn, ta là Thần Linh Thiên Đạo, nên giữ tính thần bí, vẫn phải bảo trì. "
Sở liền cạn lời.
"Ta sẽ thay ngươi chào hỏi hắn. "
Lúc này, Cực đột ngột nói ra.
"Vậy thì đa tạ. " Sở cười nhẹ một tiếng.
Hoá thân của Cực đang trấn thủ Luân Hồi.
Sở khẽ phất tay áo, cuốn lấy ba người Tuyền, thoát khỏi thiên địa, tiến vào trong Hỗn Độn.
Hắn còn muốn trở về nhân giới một chuyến, an bài tốt đám Khai Đạo giả nhân tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận