Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 1191 - Không Nghịch Thương Thiên, Cuối Cùng Chỉ Là Công Dã Tràng (1)



Chương 1191 - Không Nghịch Thương Thiên, Cuối Cùng Chỉ Là Công Dã Tràng (1)




Editor: Kingofbattle.
Lão giả đã chết, trở về với cát bụi.
Một vị cường giả Vô Thượng trong truyền thuyết, thật không ngờ lại chết như vậy.
Trong hư không, vết kiếm kia vẫn chưa được lắp đầy.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều im lặng.
Trong lòng có cảm giác mờ mịt, cũng có chút bi thương.
Người có tu vi càng cao, càng dễ dàng cảm nhận được bi phẫn cùng không cam lòng trong lời nói của lão giả.
Hắn không phải hận Đinh Việt.
Cũng không phải không cam lòng chết dưới tay Đinh Việt.
Hắn căm hận chính là thương thiên.
Thương thiên bất nhân!
Cái gì gọi là thương thiên?
Không nghịch thương thiên, tất cả thành quả tu luyện, đều là công dã tràng?
Như thế nào gọi là nghịch thương thiên?
Đinh Việt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Thương thiên, tồn tại trong minh minh.
Ánh mắt nhìn về đám võ giả trên núi.
Đa số đều có vẻ mặt mờ mịt.
Thậm chí không ít người chán nản, đã mất đi tin tưởng đối với tu luyện.
Tựa hồ cảm thấy, gắng sức tu luyện thì thế nào?
Cuối cùng đều là công dã tràng.
"Tu luyện vốn là nghịch thiên mà đi, nếu như thương thiên không cho phép, vậy thì hôm nay liền nghịch thiên! "
Giọng nói Đinh Việt lãnh ngạo: "Cho dù cuối cùng là cái chết, cũng có thể chết oanh oanh liệt liệt, so với chuyện chết đi tầm thường, thì càng đáng giá hơn, muốn xuất sắc thì phải vậy, có gì mà mê mang ? ! "
"Không sai! "
"Nếu thương thiên bất nhân, vậy liền nghịch thương thiên! "
Tề Nhạc trầm giọng nói.
Vốn là đám người đang mờ mịt, lập tức chấn động tinh thần.
Nếu như không tu luyện, bất quá chỉ sống ngắn ngủi vài chục năm mà thôi.
Chính là bởi vì tu luyện giúp bản thân không ngừng mạnh lên, mới có thể sống lâu đến vậy.
Ngay cả cái chết, cũng đáng giá hơn so với phàm nhân cả đời tầm thường!
Làm sao vì một chuyện nhỏ, mà mất đi đạo tâm của bản thân?
Từ lúc lão giả chết đi.
Hô lên khẩu hiệu thương thiên bất nhân.
Đại thế của Thiên Dương, tựa hồ xuất hiện một ít biến hóa.
Danh tiếng thương thiên, lại xuất hiện ở trong đầu chúng sinh.
Trước đây, trong ý thức của chúng sinh đều quên đi thương thiên.
Hôm nay, lại nghe thấy tên gọi thương thiên, trong thoáng chốc, tựa hồ cái tên này được gọi từ viễn cổ.
Một chỗ không gian bị tàn phá, xuất hiện một bóng người.
"Không nghịch thương thiên, tu hành đến phần cuối, cuối cùng chỉ là công dã tràng?! "
Kế tiếp, lại có bốn bóng người hiện ra.
Tất cả năm người đều trầm mặc.
Vốn là bọn hắn có sáu người, nay có một người đã chết.
"Thương thiên, há có thể đảo ngược? "
Một người tự lẩm bẩm.
Ầm ầm!
Giờ phút này, trong đầu năm người, tựa hồ vang lên tiếng nổ đùng đoàng.
Tựa hồ dám bất kính đối với thương thiên, sẽ bị cảnh cáo.
"Công dã tràng...! "
Tên còn lại thở dài một tiếng.
Thân hình khẽ biến mất.
......
Tên gọi thương thiên đã tái hiện.
Đại thế Thiên Dương, đều xuất hiện một ít biến hoá.
Giờ phút này, vậy mà chúng sinh lại kính sợ thương thiên.
Người phàm tục, bắt đầu tế bái thương thiên.
Thậm chí có một ít thế lực tu hành cũng thờ cúng thương thiên, gặp chuyện gì lớn trước tiên đều tế bái thương thiên.
Tựa hồ, tế bái thương thiên, có thể tu luyện dễ dàng hơn, càng có thể đạt được cơ duyên.
Được thương thiên chiếu cố!
Ý thức kính sợ thương thiên, bắt đầu xuất hiện trong ý thức của người tu luyện.
Mà Khai Đạo giả, càng thêm kiêng kỵ đối với thương thiên.
Cường giả phía trên Siêu Thoát Đạo Cảnh, càng thêm sinh lòng kiêng kị, tựa hồ thương thiên chính là một toà núi lớn, mà cả đời bọn hắn khó có thể vượt qua…
Mọi lúc đều bị đè ép ở trong lòng.
Người có tu vi càng cao, càng hiểu ra, tên gọi thương thiên xuất hiện, đến tột cùng có ý nghĩa như thế nào!
Tu hành đến phần cuối, công dã tràng...!
Tồn tại càng cổ xưa, càng nhớ lại truyền thuyết xa xưa.
"Người bất kính với thương thiên tất vong! "
"Không nghịch thương thiên, cuối cùng sẽ là công dã tràng! "
Mỗi người trước khi bắt đầu tu luyện, đều nhớ kỹ lời khuyên này
Nhất định phải kính thương thiên!
Nhưng mà lại có người sau khi đột phá Siêu Thoát Đạo Cảnh, lại truyền ra một lời cảnh báo với nhau!
Không nghịch thiên, công dã tràng!
Vì vậy mới có cách nói tu hành vốn là nghịch thiên mà đi.
Trong sơn cốc.
Sở Huyền ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Sau khi Đinh Việt chém chết một vị Vô Thượng Cảnh, đại thế đã xuất hiện một ít biến hóa.
Nhất là Tề Nhạc thống nhất nhân tộc, khí vận đại thế tập trung lại, kết hợp với Tiên Thiên Âm Dương Viên Mãn của hắn, khiến cho xu thế âm dương dung hợp nhanh hơn.
Một vòng mặt trời kia cũng xuất hiện một ít biến hóa.
"Thương thiên? "
Sở Huyền nói nhỏ một câu.
"Có chút thú vị. "
Thương thiên tái hiện, bởi vì Hạo mất kiểm soát đối với đại thế, nên hắn bắt đầu chuẩn bị hiện thân.
Tên gọi thương thiên đã từng khắc sâu vào trong ý thức sinh linh thế giới Thiên Dương, kẻ yếu kính sợ thương thiên, tế bái thương thiên.
Cường giả thì càng kiêng kị thương thiên, mong muốn nghịch phạt thương thiên.
Mà thương thiên, đúng là tên giả của Hạo.
Có lẽ ngay từ lúc đầu, thương thiên chính là tên gọi của Thiên Dương Chí Thánh.
Vị kia là sinh linh đầu tiên của Thiên Dương.
Sau khi Hạo cắn nuốt đối phương, rồi cũng thay thế thương thiên.
Nhân tộc được thống nhất, dưới sự dẫn dắt của Tề Nhạc, đã bước đầu áp bức Yêu tộc thần phục.
Mặc dù Yêu tộc hợp tác với liên minh tiểu tộc, cũng không cách nào chống lại đại thế của nhân tộc.
Ngày thế giới Thiên Dương chính thức thống nhất, đã sắp đến.
Xu thế âm dương dung hợp, mỗi lúc một nhanh.
Đã có một phần ba Hỗn Độn dung hợp cùng thế giới Thiên Dương.
Tân giới sắp ra đời.
Hắc Nguyệt cũng đột phá.
Sau khi đột phá Vô Thượng Cảnh, Hắc Nguyệt cũng không có rời khỏi Hỗn Độn, mà nàng ở lại trấn thủ Hỗn Độn, truyền lệnh cho thiên kiêu Hỗn Độn, tiến về khu vực tiếp giáp âm dương.



Bạn cần đăng nhập để bình luận