Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 926. Sở Âm Hiểm (3)

Chương 926. Sở Âm Hiểm (3)
Editor: Kingofbattle.
"Ma tộc thì cũng thôi đi, dù sao cũng là tử địch vô số năm qua, Vạn Quật giới các ngươi tội gì phải đứng ra làm chim đầu đàn? "
Giọng nói tiếp tục truyền tới.
Một người nam tử nho nhã đang chậm rãi đi tới.
Trong tay hắn nắm một hạt châu màu đen.
Tiện tay ném đi, rơi vào bên trong trận doanh Vạn Quật giới.
Vị cường giả Vạn Quật giới kia, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, khí thế bộc phát, lộ ra thiên địa, Đại Đạo chắn ngang Hỗn Độn.
Nhưng mà, hạt châu màu đen đã vỡ.
Một lồng sáng màu đen, trực tiếp chụp tất cả một đám người của Vạn Quật giới.
Ầm ầm!
Một đám cường giả bị nhốt bên trong cùng công kích lồng sáng màu đen, chỉ một lúc sau, lồng sáng màu đen xuất hiện từng đạo vết nứt.
Bỗng nhiên.
Lồng sáng màu đen nổ tung, biến thành một đoàn hắc quang, sau đó hắc quang chợt biến mất, cùng lúc đó, đám người bên trong lồng sáng cũng không còn.
Đám cường giả ở đây, trên mặt đều lộ vẻ kinh hãi.
Hạt châu màu đen kia, tựa hồ là một kiện chí bảo.
Trực tiếp dịch chuyển một nhóm người đến một nơi nào đó.
Trong tay Sở lại xuất hiện thêm một hạt châu, nhìn về phía một phương thế lực Hỗn Độn, cười nói: "Đây là ân oán Cửu Vực, chắc hẳn các vị cũng sẽ không nhúng tay ? "
Mấy các thế lực đến từ Hỗn Độn, giữ thái độ trầm mặc.
Xem như ngầm chấp nhận, sẽ không nhúng tay vào việc này.
Sở nhìn về phía Xích Ma, cười nói: "Xích Ma, cớ gì phải làm khó đám tiểu bối."
Xích Ma híp mắt lại, liếc nhìn Sở một hồi lâu.
Giờ phút này, Sở biểu hiện thực lực bên ngoài, chưa có Siêu Thoát Thiên Địa Đại Đạo.
Mà từ trước đến nay, Sở không phải nổi danh nhờ thực lực.
Một đám Khai Đạo giả nhân tộc, thần sắc trên mặt vô cùng kích động.
Sở đã trở về, tựa hồ đã tiếp thêm sức mạnh cho bọn hắn, lòng tin dâng cao.
"Bái kiến Sở Tổ. "
Sở khẽ gật đầu, phất phất tay nói: "Khai Đạo giả dưới 50 vạn dặm, đều rời đi thôi. "
Lúc này, đã không có ai dám ngăn cản.
Gương mặt Xích Ma lộ vẻ âm trầm.
Đình thì không biết đang nghĩ cái gì.
Phiêu vẫn không có tỏ thái độ, tựa hồ Tiên tộc không muốn quản chuyện ở đây.
Khai Đạo giả nhân tộc dưới 50 vạn dặm, không chút do dự, trực tiếp rời đi, biến mất trong Hỗn Độn.
Sau đó Sở khẽ phất ống tay áo, xuất hiện một lá cờ nhỏ, chui vào bên trong Hỗn Độn, dọn sạch dấu vết đám Khai Đạo giả nhân tộc vừa rời khỏi.
Đây là tránh cho người khác truy tung.
Cường giả các tộc Cửu Vực đều nghi ngờ nhìn về phía Xích Ma, tại sao lại cho phép Khai Đạo giả nhân tộc rời đi chứ?
"Là người nào theo dõi ta? " Xích Ma đột nhiên quát lạnh.
Sở dĩ hắn không có ngăn cản, chỉ vì ngay một khắc Sở xuất hiện, hắn đã bị một đạo ý niệm đặc thù khoá chặt.
Hắn lờ mờ xuất hiện một loại cảm giác nguy hiểm.
Đạo ý niệm này cũng không phải đến từ Sở!
Hơn nữa, hắn không thể nào dò xét nơi nó phát ra.
Xích Ma vừa mở miệng, Siêu Thoát Thiên Địa Đại Đạo Giả còn lại đều khẽ giật mình.
Có cường giả núp trong bóng tối?
Người theo dõi Xích Ma, chẳng lẽ là cường giả nhân tộc?
Mị dùng ý niệm dò quét xung quanh Hỗn Độn.
Phía sau lưng Sở, xuất hiện một đoàn khói đen.
Theo khói đen xuất hiện, không ít cường giả ở đây đều biến sắc.
Đoàn khói đen này, trước khi hiện thân, giống như hòa làm một thể với Hỗn Độn, khó có thể phát giác.
Lúc này khói đen đã ngưng tụ, hóa thành một quái nhân.
Con ngươi đỏ tươi, nhìn chằm chằm Xích Ma không rời mắt.
Đây là quái vật đi ra từ vực sâu!
Nó từng cắn nuốt một vị sinh linh Hỗn Độn!
Tại sao nó lại đi chung với Sở.
Sở cười nhẹ, "Tiểu hắc huynh đã thấy chưa, có phải Ma tộc rất hợp với khẩu vị của ngươi hay không? "
Quái nhân liền gật đầu, bộ dạng rất cao hứng.
"A Sở, quả nhiên ngươi không có gạt ta, mùi vị đám Ma tộc này rất ngon! "
Thái vừa chạy tới, nhìn thấy một màn này, trong lòng không nhịn được mà mắng to.
Tên gia hoả Sở này, khẳng định đã lừa quái vật kia bán mạng giúp hắn !
Vừa nhìn quái vật kia, chính là thứ đồ vật không có đầu óc, chỉ có thực lực mà thôi.
Bị Sở đem bán còn không biết mà đếm tiền giúp hắn.
Bản thân Thái là người có kinh nghiệm đầy mình, còn bị Sở lừa gạt mấy lần, huống chi là một quái vật không có đầu óc?
Sở không hề để ý tới ánh mắt giết người của Xích Ma.
Đưa tay chỉ về phía thế lực phụ thuộc Ma tộc, đây là đám người chó săn của Ma tộc, khẽ cười nói: "Những thứ này, đều có ma khí, có thể lấp đầy dạ dày của Tiểu Hắc huynh. "
Quái vật khẽ gật đầu, há to miệng, nếu như nó có nước miếng, chỉ sợ lúc này đã chảy dầm dề.
"A Sở, ngươi thật sự quá tốt, trên đời này chỉ có ngươi tốt với ta, ngươi yên tâm, ai dám khi dễ ngươi, ta sẽ ăn hắn! "
"Rất tốt, ai bảo chúng ta là huynh đệ chứ, không đối tốt với ngươi, thì đối tốt với ai đây."
Sở cười híp cả mắt.
Đám cường giả ở đây thấy một màn này, trong lòng thầm mắng xối máu đầu đối phương, gia hoả Sở này, trước sau như một luôn xảo trá vô sỉ, hoàn toàn không biết xấu hổ.
Quái vật kia, tại sao không nuốt hắn cho rồi, ngược lại còn bị hắn lừa gạt?
Quái vật khẽ động thân hình, gắt gao nhìn chằm chằm vào Xích Ma.
"Ta muốn ăn hắn, bất quá có cảm giác hơi khó khăn. " Quái vật có chút buồn rầu, nói ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận