Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 917. Cửu Vĩ Thiên Hồ (3)

Chương 917. Cửu Vĩ Thiên Hồ (3)
Editor: Kingofbattle.
"Cự Nhân tộc, chỉ có mình ngươi trở về? Thật sự cho rằng, lực uy hiếp của bọn họ mạnh như vậy? Không ai dám đụng tới Cự Nhân tộc? Xem ra Cự Nhân tộc quá ngạo mạn rồi.... "
Đình cũng thở dài nói ra.
"Đều nói Cự Nhân tộc là loại to xác, đầu óc ngu si, hôm nay nhìn thấy tận mắt, quả là đúng như lời đồn..., ngươi cũng quá lớn gan, chỉ có một chút thực lực, cũng có thể trấn thủ thế cục hỗn loạn?"
Phiêu cũng không nhịn nổi, ném vào một câu.
Có phải mình cũng nên nói vài câu?
Ngao Hải trong lòng khó chịu, nhịn không được nhìn về phía Long Quân.
Long Quân cho hắn một ánh mắt đầy thâm ý, bèn nói: "Muốn làm một đầu rồng có tu dưỡng, có văn hóa, không thể chê trách người khác như vậy, có hiểu không? "
Ngao Hải đành chấp nhận.
"Thái, ta xem trọng ngươi, tuy nhiên thực lực của ngươi quá yếu, nhưng mà có thể sống đến hiện tại, có thể thấy được năng lực bảo mệnh không nhỏ, không cần phải để ý tới bọn hắn, một đám đầu óc ngu si, làm sao hiểu được người có thực lực yếu, nhưng khả năng sống dai lại rất mạnh! "
Nói xong, Ngao Hải cảm thấy rất hài lòng, đã trào phúng Thái, lại còn khinh bỉ đám người Xích Ma.
Tâm tư cảm thấy dễ chịu.
Quả nhiên, làm một đầu rồng có văn hoá, là quan trọng cỡ nào.
Hách Tiên Tôn đứng ở phía xa, gương mặt xám xịt, lặng lẽ biến mất sau đám người.
Dường như hắn cảm nhận được trong lời nói có ác ý.
Tựa hồ Ngao Hải không phải giễu cợt Thái, mà là đang xỉ nhục hắn!
Thực lực yếu, nhưng được cái sống dai, không phải là ám chỉ hắn sao!
Khuôn mặt Thái đen như đít nồi.
Cơ bắp trên người hắn kêu răng rắc, kế tiếp hừ lạnh một tiếng, rồi nói: "Nếu không phải ta muốn giành lấy đại tạo hoá, vô tình bị trọng thương, dẫn tới thực lực giảm sút, thì đã sớm Siêu Thoát Thiên Địa Đại Đạo, các ngươi có đáng là gì? "
"Cứ lấy cớ đi. "
Phiêu khẽ cười nói: "Ở đây, có người nào không mạo hiểm vì tạo hoá? Thừa nhận bản thân phế vật, lại khó khăn như thế? "
Thái tức giận sôi máu, bèn nói: "Ngươi biết cái rắm, tạo hóa ta chọn trúng, há có thể giống như các ngươi? Đây chính là tin đồn, có thể vượt qua......"
Thái đột nhiên ngậm miệng.
Ánh mắt Phiêu thoáng chớp động vài lần.
"Hừ, thực cho rằng ta là kẻ ngốc sao? "
Thái thầm cười lạnh.
Đã có ngọc phù của Sở Huyền cho, có thể nói là hắn tự tin mười phần.
Nhìn về phía Mị, rồi nói: "Thả người! "
Mị khẽ phất ống tay áo, vị cường giả Cự Nhân tộc kia trực tiếp bay mất hút.
"Thái, người kia ở chỗ nào? "
"Làm sao ta biết được. "
Sau lưng Mị mơ hồ hiện ra chín cái đuôi hồ ly.
"Thái, quan hệ giữa hắn cùng với đại ca ngươi ra sao, ai mà chẳng biết, nói mau, hắn trốn ở đâu? "
Giọng nói của Mị trở nên lạnh lùng.
"Nếu như ngươi không nói, ta liền trấn áp ngươi, cho đến khi nào người nọ xuất hiện! "
Mị khẽ nâng bàn tay ngọc, chuẩn bị ra tay.
Không gian xung quanh nàng xuất hiện từng đạo vết nứt.
Sắc mặt Thái cũng trở nên lạnh lẽo.
Trong mắt đại phóng hung quang.
"Ngươi dám uy hiếp ta? "
"Uy hiếp ngươi thì thế nào? "
Mị cho hắn một ánh mắt khinh miệt, rồi nói: "Kẻ yếu, bị uy hiếp, không phải rất bình thường hay sao? "
"Không phải thứ gì, cũng có thể uy hiếp ta ! "
Trên người Thái phát ra khí tức hung hãn, kế tiếp hắn trực tiếp móc ra một cây thước ngọc.
"Phiêu, đây chính là bảo vật của sư tôn ngươi, Tiên tộc các ngươi thiếu ta một cái nhân tình, hiện tại nên trả! "
Một đám cường giả đều trợn trắng mắt.
Mới vừa rồi còn cực kỳ hung hãn, còn tưởng rằng hắn xuất ra đại sát chiêu gì đó.
Kết quả thì sao?
Dựa vào nhân tình Tiên tộc để vượt qua một kiếp?
Gương mặt Phiêu xám xịt, sau đó quan sát thước ngọc trong tay hắn.
Đích thật là bảo vật của sư tôn.
"Chuyện giết binh sĩ Ngục Thần, Tiên tộc ta sẽ gánh vác chuyện này, còn hiện tại Tiên tộc sẽ không nhúng tay vào. "
Nàng cũng không ngốc.
Mị vốn có địch ý với Tiên tộc.
Nếu nàng nhúng tay vào, tất nhiên sẽ dẫn tới xung đột.
Cửu Vĩ Thiên Hồ tộc đã biến mất....
Hiển nhiên là Mị bị đả kích không nhỏ, làm không tốt sẽ khiến nàng phát điên, dốc sức liều mạng với mình thì sao.
"Tiên tộc các ngươi có chút danh dự nào không? "
Thái nổi giận.
Phiêu vẫn bình thản nói: "Chuyện này, Tiên tộc không nhúng tay vào, có thể trả nhân tình bằng chuyện khác cho ngươi! "
Bất luận như thế nào, nàng cũng không nhúng tay.
Thái liếc nhìn Phiêu một hồi lâu, mở miệng nói: "Cũng thế thôi, vậy thì trao đổi, cho ta một kiện Hỗn Độn Chí Bảo, sau đó sẽ trả lại thước ngọc này cho ngươi! "
Phiêu im lặng một lát, rồi ném ra một thanh chuỳ.
"Thanh toán xong. "
Thái tiếp nhận thanh chuỳ, trả thước ngọc lại cho Phiêu.
Trong lòng cảm thấy thoải mái.
Xem như kiếm lời một kiện Hỗn Độn Chí Bảo.
Lại nhìn về phía Mị, thở dài nói ra : "Ta biết rõ, dù sao thì ngươi cũng không bỏ được chuyện lúc xưa, còn muốn tìm hắn báo thù, chẳng qua ngươi cảm thấy hắn chính là hung thủ ư? "
"Lúc trước tình cảnh nhân tộc thế nào, ngươi phải hiểu được, trên vai hắn gánh vác trách nhiệm rất nặng, ngươi cũng biết, dù sao thì dẫn đến đoạn bi kịch kia, hẳn là Ma tộc ? "
Ánh mắt Thái nhìn về phía Xích Ma.
Bạn cần đăng nhập để bình luận