Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 506. Mẫu Tử Gặp Nhau !

Chương 506. Mẫu Tử Gặp Nhau !
Editor: Kingofbattle
Mỗi một bước rơi xuống, phảng phất như gõ vào trên người lão già Phượng gia, hoả phượng khủng bố kia, không ngừng đung đưa.
Thần sắc lão giả Phượng gia ngưng trọng, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Cuối cùng, khi bước được mười hai bước, hoả phượng khủng bố kia liền bị dập tắt, lão già Phượng gia đột nhiên phun ra một búng máu tươi.
Ánh mắt cực kỳ hoảng sợ, liếc nhìn người vừa tới.
"Hạng Bang! "
Sắc mặt Phượng Vân Tiên lộ vẻ khó tin.
Hạng Tinh nhìn về phía nam tử nho nhã kia, thần sắc rất phức tạp.
Hai mắt Vương Lạc trợn tròn, giật mình nói: "Đây là phụ thân của ngươi sao? Có chút lợi hại..., chỉ là vẻ ngoài không quá giống người tốt, bộ dáng rất thâm trầm. "
Khóe miệng Hạng Tinh hơi co quắp, nhưng Vương Lạc nói cũng không sai, Hạng Bang là người có tâm tư rất sâu.
Bước chân Hạng Bang hơi khựng lại, đưa mắt nhìn Vương Lạc, sau đó lại nhìn Hạng Tinh, rồi nói: "Trưởng thành, ngược lại có chút thủ đoạn, không tệ! "
"Ngươi đã có thực lực bực này......"
Bờ môi Hạng Tinh khẽ mấp mấy, mở miệng nói.
"Hiện tại mới có. "
Hạng Bang cười nhẹ một tiếng, ánh mắt lướt qua đám người Phượng gia, nói: "Thả người, dựa vào tình cảm lúc trước, ta sẽ không làm khó dễ người Phượng gia! "
Ánh mắt Phượng Vân Tiên đỏ ngầu, quát lạnh: "Hạng Bang, chính là do tiểu nhân hèn hạ như ngươi, nhất định là ngươi đã lừa Như Bình ! "
"Ngươi muốn nói sao cũng được, ta không quan tâm. "
Hạng Bang tỏ vẻ bất cần.
Vương Lạc thở dài một hơi, nói: "Lúc đầu, ta vẫn rất xem trọng Phượng Thiếu Thanh, vốn tưởng rằng Phượng gia rất mạnh, kết quả nhìn tới hiện tại, chỉ là một đám gia hoả đần thối. "
"Đều nói, thế gian này thực lực mới là quan trọng nhất, bọn hắn vẫn cứ khăng khăng chìm đắm trong danh tiếng Nhân Vương thế gia, thực là đáng buồn...! "
Toàn thân lão già Phượng gia dường như đã mất đi tinh khí thần, giọng nói đã trở nên khàn đục.
"Ha ha, tốt lắm, Phượng gia ta, đúng là suy bại! "
Kế tiếp lão móc ra một cái lệnh bài.
Cười nói: "Ta cũng muốn biết, Nhân Vương lệnh có hữu dụng hay không? Không bằng ta phát động Nhân Vương lệnh, nhìn xem những Nhân Vương thế gia khác, cường giả kính trọng Nhân Vương, có ra mặt đối phó Hạng Bang ngươi hay không? "
Thần sắc Hạng Bang có chút lạnh lẽo, nói ra: "Đại kiếp ở ngay trước mắt, Phượng gia ngươi muốn nhân tộc nội chiến sao ? Ngược lại Hạng Bang ta muốn chống mắt lên mà xem, ta với Nhân Vương năm đó, có gì chênh lệch! "
Lão già Phượng gia trầm mặc.
Đúng vào lúc này, cấm địa Phượng gia phía sau núi, có một đạo khí thế phóng thẳng lên trời.
Hỏa diễm dâng trào, ngưng tụ thành một con phượng điểu đỏ thẫm, phóng lên cao, bay tới Hạng Tinh.
Giữa không trung, hóa thành một vị phu nhân xinh đẹp.
Ánh mắt nàng liếc nhìn Hạng Tinh, sau đó nói: "Con ta chịu khổ rồi! "
Thần sắc Phượng Vân Tiên biến đổi, nói : "Ngươi! "
"Hừ, ta tự chịu tội ở Phượng gia, xem như trả lại ân tình Phượng gia, từ nay về sau, giữa ta và Phượng gia sẽ cắt đứt quan hệ. "
Phượng Như Bình nhìn về phía Phượng Vân Tiên, lại nhìn lão già Phượng gia.
"Đáng giá không? "
Đáng giá không?
Một đám tộc lão Phượng gia, đều ngơ ngác.
Nhìn thấy Phượng Như Bình thoát ra, Vương Lạc khẽ lắc đầu, thu lại Huyết Sát Cầu, giao cho Hoa Tử Anh, rồi nói: "Mang đi Bắc Châu, nơi đây không cần nữa."
Hoa Tử Anh liếc nhìn Hạng Tinh, nhận lấy Huyết Sát Cầu rồi rời khỏi.
Ánh mắt Hạng Tinh ngơ ngác nhìn Phượng Như Bình, trong đầu nhớ lại ký ức lúc nhỏ, trong lúc nhất thời, cũng không biết trong lòng có tư vị gì.
Phượng Như Bình nhìn về phía Hạng Bang, lộ ra vài phần tức giận: "Ngươi đối xử với con ta như vậy sao? "
Hạng bang bất đắc dĩ nói: "Bất đắc dĩ mà thôi, không phải ta sợ Phượng gia chú ý sao, dựa vào tình huống lúc đó, không thể gánh được lửa giận của Phượng gia."
"Hừ! "
Phượng Như Bình hừ lạnh một tiếng.
Vương Lạc lắc đầu, lại để cho mẫu tử Hạng Tinh gặp nhau, mà hắn thì bước về phía Hạng Bang.
Quan sát chăm chú một hồi, mới nói: "Nửa bước Thần cảnh. "
Hạng bang cười híp mắt nói: "Tiểu hữu bất phàm.... "
"Coi như cũng được, là do sư tôn biết dạy dỗ. "
"Tôn sư là? "
Hạng Bang rất hiếu kỳ đối với sư tôn của Vương Lạc cùng Hạng Tinh,.
Tất nhiên hắn đã đoán được là một vị cường giả kinh khủng.
"Đừng hỏi nhiều như vậy, ngươi chỉ cần biết một chuyện, người có thực lực như ngươi, sư tôn ta chỉ cần thổi nhẹ, là có thể tiêu diệt hàng ngàn hàng vạn. "
Hạng Bang cười khẽ, không che dấu vẻ hoài nghi của mình.
"Ta biết ngươi không tin, chuyện này không quan trọng, ta chỉ hảo tâm nhắc nhở ngươi một câu, không nên mưu tính cái gì, nhất là Hạng sư đệ, bằng không ngươi sẽ rất thảm. "
Vương Lạc lắc đầu nói: "Phía trên Thần cảnh là Đạo cảnh, tu vi của ngươi xem như nửa bước Đạo cảnh, thật sự không đáng nhắc tới. "
Vừa dứt lời, liền đi tới chỗ Phượng Thiếu Thanh.
Bộ dạng không sợ cường giả Phượng gia làm khó hắn.
Hạng Bang hơi nhíu mày, nhìn lướt qua mẫu tử Hạng Tinh đang gặp nhau, sau đó lâm vào trầm tư.
"Tâm sự? "
Vương Lạc liếc nhìn Phượng Thiếu Thanh, rồi nói.
"Tốt. "
Phượng Thiếu Thanh gật đầu, dẫn Vương Lạc đi về phía hậu viện Phượng gia.
Phượng Vân Tiên chỉ nhìn thoáng qua, cuối cùng không có nói gì.
Lão già Phượng gia vẫn còn bị đả kích, tinh thần vẫn chưa thể hồi phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận