Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 306. Đánh đến tận cửa !

Chương 306. Đánh đến tận cửa !
Editor: Kingofbattle
Dư Bối Bối liền trợn tròn mắt, kinh ngạc liếc nhìn hai người Sở Bình Phàm đang trò chuyện.
Lão già áo đen cũng hơi sửng sốt, biết được mọi chuyện đã không ổn, đang muốn trốn chạy.
Sau đó, lại thấy Sở Bình Phàm giơ lên đao gỗ lên chém ra một nhát, lại xuất hiện khí thế khủng bố, lưỡi đao sắc như dao cạo, cũng không thể tránh né.
Chỉ kịp bỏ lại nhục thân, dùng thần hồn tháo chạy.
Nhưng mà, thần hồn vừa thoát ra ngoài, liền có một đoàn khí tức âm lãnh khủng bố, bao trùm lấy hắn.
Ngay sau đó, một luồng lực lượng âm trầm thần bí, trực tiếp thổi bay thần hồn của hắn, ý thức sau cùng của hắn, là nhìn thấy thần hồn của mình hoá thành một cỗ lực lượng tinh thuần!
Liếc nhìn thi thể lão già áo đen, Sở Bình Phàm ném ra một viên châu, xoay tít bay đến bên trên thi thể.
Chỉ thoáng chốc, viên châu đã hoá thành một chùm lửa lớn, ngọn lửa kinh khủng lập tức bao trùm thi thể, sau đó liền hóa thành tro bụi!
Ngọn lửa lại thu về hình dáng viên châu, sau đó quay trở lại trên tay Sở Bình Phàm.
Toàn thân Dư Bối Bối đều ngây ngốc.
Cường giả Đế Cảnh, lại chết đơn giản như vậy sao?
Trực tiếp bị người hủy thi diệt tích!
Ánh mắt của nàng khi nhìn về phía Sở Bình Phàm đã có biến hoá.
Bên kia, thần hồn lão già áo đen đã biến thành một đoàn hồn liệu. ( hồn liệu : vật liệu thần hồn)
U Nhi chợt hiện thân, đi tới bên cạnh Sở Bình Phàm.
"Ngươi có lấy không? "
Sở Bình Phàm bèn lắc đầu.
U Nhi trực tiếp cắn nuốt hồn liệu, bắt đầu luyện hóa nó.
Đợi đến khi luyện hóa xong đoàn hồn liệu này, ít nhất tu vi của nàng sẽ tăng lên một cảnh giới nhỏ.
Đây là lần đầu Dư Bối Bối nhìn thấy bộ dáng của U Nhi.
"Ngươi, ngươi là thần hồn? "
Quỷ thể của U Nhi, nhìn sơ qua thì rất giống thần hồn.
"Ta là quỷ, không phải thần hồn. "
"Quỷ? "
Dư Bối Bối hơi sửng sốt, nàng vẫn chưa nghe qua danh tự này, trên thế giới này có quỷ ư...?
U Nhi không để ý tới nàng, thân hình đã biến mất, bám vào trên vai Sở Bình Phàm.
"Tốt rồi, nguy hiểm của ngươi đã không còn, có thể rời đi. "
Sở Bình Phàm khẽ phất tay nói: "Hai chúng ta không ai nợ ai. "
Dường như Dư Bối Bối đã khám phá ra chuyện gì mới lạ, làm sao chịu rời khỏi, hơn nữa người bảo vệ nàng là Phàn bà bà đã mất tích .
Chỉ có đi theo Sở Bình Phàm mới an toàn.
"Ngươi có tu vi gì..., bao nhiêu tuổi? "
"Không liên quan tới ngươi. "
"Ngươi đi Trung quận làm gì, ta rất quen thuộc tình huống ở Trung quận..., cho nên ta có thể giúp ngươi."
Dư Bối Bối không ngốc, Sở Bình Phàm gọi mình là lão cô nương, khẳng định là nhỏ tuổi hơn nàng.
Có thể giết Đế Cảnh, tất nhiên cũng là Đế Cảnh.
Trẻ tuổi như vậy đã là Đế Cảnh, quả thực là nàng mới nghe lần đầu!
"Ta muốn đi thách đấu Kế gia, nghiền nát Kế gia dưới chân! "
Sở Bình Phàm ngạo nghễ nói ra.
Đã hiểu!
Có thù với Kế gia !
Dư Bối Bối vỗ ngực nói: "Phàm đệ đệ, ngươi cứ yên tâm, tỷ tỷ nhất định sẽ giúp ngươi. "
"Ngươi làm thế nào để giúp ta? "
"Công khai thách đấu thiên kiêu cùng thế hệ..., sau đó đánh bại tất cả bọn họ, hung hăng dẫm nát trên mặt đất, khiến cho Kế gia mất sạch mặt mũi......"
"Ý kiến này rất tốt. "

Trung quận.
Kế gia, một trong ba đại gia tộc Đông Châu, chuyện bị người thách đấu, đã truyền khắp Trung quận.
Vị thiếu niên kia có dáng vẻ khờ khạo, trên hông treo một thanh đao gỗ, bộ dáng rất tầm thường, vậy mà lại ngông cuồng nói rằng, tất cả thiên kiêu cùng thế hệ Kế gia, toàn bộ đều là phế vật.
Nếu ai không phục thì tới chiến một trận!
Người ủng hộ phía sau thiếu niên khờ khạo kia, chính là Tam tiểu thư Dư gia, Dư Bối Bối. Lôi đài được dựng lên trước cổng chính Kế gia để tỷ võ.
Dư Bối Bối còn phát động lực lượng Dư gia, tuyên truyền chuyện này ra khắp nơi, hiện tại tất cả mọi người ở Trung quận đều biết.
Tất cả mọi người đều nghi ngờ, Dư Bối Bối làm như vậy, chẳng lẽ là vị thiên kiêu nào của Kế gia đắc tội nàng ?
Dư Bối Bối không chỉ đơn giản là hòn ngọc quý trên tay Dư gia, còn được gọi là vị hôn thê của Lăng Bạch Vân, thiên kiêu đệ nhất Đông châu.
Dư gia cùng Lăng gia đã có hôn ước.
Chuyện này truyền ra có chút cổ quái.
Bất luận phía sau chuyện này có bí mật gì, bị người khiêu chiến tới tận cửa, lôi đài cũng đã dựng xong, làm sao Kế gia có thể để yên không quan tâm?
Hơn nữa, cũng không thể ỷ lớn hiếp nhỏ.
Nếu không chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải lời đồn thiên kiêu thế gia chỉ là phế vật là sự thật sao?
Trưởng bối Kế gia, cũng không xem chuyện này có gì to tát, chỉ xem là bọn nhỏ đang nghịch ngợm mà thôi.
Nhưng mà, sự tình phát triển, lại không giống với trong tưởng tượng của bọn họ.
Ngày đầu tiên, thiên kiêu Kế gia dưới ba mươi tuổi, đều bị thanh niên kia nghiền ép.
Chỉ đánh một quyền, đã nằm sấp trên lôi đài, một lúc lâu cũng không thể bò dậy.
Đế Cảnh!
Thanh niên khờ khạo kia, không ngờ lại là Đế Cảnh?
Người hơn trăm tuổi, xét về khía cạnh võ giả, có lẽ cũng xem như trẻ tuổi.
Nhưng mà, khi dễ người yếu hơn Đế Cảnh thì tính là gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận