Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 607. Bàn Cờ Cửu Vực Thật Đặc Sắc (2)

Chương 607. Bàn Cờ Cửu Vực Thật Đặc Sắc (2)
Editor: Kingofbattle
Sở Bình Phàm liên tục bổ tới, không ngừng kích phát tiềm lực của bản thân, liên tiếp bày ra uy thế cực đạo.
Nhưng mà, vẫn còn kém một ít.
Nhưng hắn vẫn không thể chém ra một đao cực hạn.
Một đao cực hạn, một đao chém bay đầu!
"Giết! "
Đúng lúc này, cả người Sở Bình Phàm giống như dung hợp cùng đao gỗ, hóa thành một luồng đao quang.
Cực Quang Thuật cũng dung hợp vào bên trong.
Trong chớp mắt, một luồng đao quang quét ngang chân trời.
Ngay một khắc Sở Bình Phàm bộc phát, sắc mặt tên kia đại biến, nhưng mà hắn còn chưa kịp phòng thủ, đao quang đã lướt ngang qua người, sau đó biến mất ở phía chân trời.
Xoẹt!
Hai bóng người đột ngột xuất hiện, thực lực cũng không yếu hơn người đang đối chiến với Sở Bình Phàm.
Chẳng qua là, khi nhìn thấy tên kia đang đứng im tại chỗ, bọn hắn không khỏi nhíu mày.
"Ngươi......"
Một câu còn chưa kịp nói xong, gia hỏa đang đứng im tại chỗ kia, đột ngột tách ra làm hai khúc.
Đúng là bị một đao chém thành hai nửa.
Miệng vết thương vuông vức bóng loáng, không có một chút huyết dịch.
Thần hồn đã sớm bị chôn vùi triệt để.
Sau đó hai người liền tê dại cả da đầu.
Sở Bình Phàm cũng không phải trốn chạy, mà là bổ ra một đao cực nhanh chém chết đối phương, kế tiếp chạy thoát.
Hắn tiêu hao quá lớn, hơn nữa còn cảm ứng được có người đang đến?
Bất kể như thế nào, một đao kia của Sở Bình Phàm quá kinh khủng.
Nhanh đến cực hạn.
Đao cũng sắc bén đến cực hạn.
Đây là cực đạo chi uy sao?
Dựa vào một đao này, chỉ sợ sẽ vô địch dưới Đạo cảnh.
Thậm chí hai người còn hoài nghi, cho dù vừa bước vào Đạo cảnh, chỉ sợ cũng phải ôm hận dưới một đao này ?
......
"Cháu của ký chủ Sở Bình Phàm, thăng hoa cực điểm trong chiến đấu, cực đạo lột xác, bước vào Đạo cảnh, ban thưởng một đoàn Hỗn Độn chi khí. "
Sở Huyền mỉm cười, cuối cùng Sở Bình Phàm cũng bước vào Đạo cảnh.
Cực đạo giả cấp bậc Đạo cảnh, cuối cùng cũng quật khởi.
Nhưng mà, Sở Bình Phàm vừa đột phá Đạo cảnh không bao lâu, đã hiển lộ ra cực đạo chi uy, liền gặp phải vây công, sau đó bị trọng thương phá vòng vây, trốn chạy.
Sở Huyền cũng cạn lời, môn hạ đệ tử của chính mình, tất cả đều đang chạy trốn.
Nguyên nhân bởi vì quá xuất chúng?
Nhất định là thế !
Ngay cả cường giả chuyển thế như Cơ Thần Tâm, có Cơ gia chống lưng thì thế nào, còn không phải bị người truy sát, hiện giờ đang chạy trối chết ?
Nếu không phải hắn có chút nội tình kiếp trước, chỉ sợ đã sớm chết từ đời nào.
Quả nhiên, người quá xuất sắc, đều phải đào thoát từ cõi chết, giẫm lên từng tảng đá mài để quật khởi.
Bên ngoài tiểu viện, một bóng lưng xinh đẹp, cẩn thận bước vào.
Hơi cúi đầu, bước chân loạng choạng, nhu thuận đi tới trước mặt Sở Huyền.
Tần Khả Vận!
Hôm nay, Tần Khả Vận đã là Thiên Cảnh tầng tám, là cường giả tại Bắc Vực.
Phóng mắt toàn bộ Cửu Vực, trước khi Thần cảnh xuất hiện, cũng được xem là cường giả đỉnh cấp.
Hiện tại thì sao, chỉ có thể xem là bình thường.
"Ta, ta muốn rời khỏi đây. "
Vị Nữ Đế Đại Tần uy nghiêm này, giờ phút này ngoan ngoãn mà thấp thỏm.
Sở Huyền liếc nhìn xem nàng, trong lòng như đã hiểu ra.
Mặc dù nàng là thân người, nhưng hồn là của hồ yêu.
Hiện tại trong Yêu tộc, cũng không có bộ tộc Cửu Vĩ Yêu Hồ.
lão tổ Hồ tộc là Thanh Thanh Nhi, tuy có chín đuôi, nhưng cũng không phải Cửu Vĩ Yêu Hồ thuần khiết, ngược lại chỉ có chút huyết mạch.
Tần Khả Vận có hồ yêu chi hồn, cũng không phải là hồ yêu bình thường, mà là có rất nhiều đuôi, hẳn là hồn của Cửu Vĩ Yêu Hồ.
"Ngươi muốn đi đâu? "
"Ta cảm giác có cơ duyên đang chờ ta, nhưng ta sợ hãi. "
Tần Khả Vận ngẩng đầu, bộ dáng tội nghiệp.
Sở Huyền nở nụ cười, đây là tới tìm hắn cho nàng một ít bảo vệ.
"Ngươi có thể trả giá thứ gì ? Chưa có người nào có thể chiếm lợi ích từ ta. "
Trên trán Tần Khả Vận nổi lên một vệt sáng, kế tiếp xuất hiện một hư ảnh hồ yêu nhỏ xíu.
"Cái này cho ngươi, dựa vào thứ này, ngươi có thể khống chế sinh tử của ta. "
Sở Huyền chăm chú nhìn nàng.
Tần Khả Vận, yêu sủng của Tần Doanh, một con hồ ly.
Ở kiếp này, thân người mà hồn hồ yêu.
Ngoan ngoãn đáng yêu.
Bên ngoài là Nữ Đế Đại Tần, tiếng tăm lừng lẫy khắp Bắc Vực.
Sở Huyền tiếp nhận lấy hư ảnh hồ yêu nhỏ xíu, đây là Tần Khả Vận tách ra hồn ấn bản nguyên, cho dù nàng có mạnh hơn nữa, một khi hồn ấn bổn nguyên bị vỡ, mặc dù không chết, cũng sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Nếu như thực lực không đủ, hồn ấn bổn nguyên bị nghiền nát, chắc chắn nàng phải chết.
Sở Huyền đưa tay vuốt mái tóc của nàng, cười nói: "Tiểu Hồ ly..., ngoan ngoãn nghe lời, mới có thể khiến người khác ưa thích. "
"Ngươi ở kiếp này, là người hay hồ...? "
Tần Khả Vận ngơ ngác, liếc nhìn Sở Huyền nói: "Đương nhiên là người rồi. "
Chẳng lẽ bởi vì mình là hồ yêu chi hồn, cho nên bỏ qua huyết mạch nhân tộc?
Nàng cũng có chút nghi ngờ, tại sao thần hồn của mình vẫn là hồn của hồ yêu?
Sở Huyền mỉm cười, vuốt ve tóc của nàng, "Người cũng tốt, yêu hồ cũng được, thời điểm nghe lời thì nghe lời, bảo trì bản tâm của ngươi là được. "
"Được! "
Tần Khả Vận gật như gà mổ thóc.
"Ngươi đi đi. "
Tần Khả Vận đại hỉ: "Tạ ơn tiên sinh! "
Nàng khom người lui về phía sau, thẳng đến cửa vào tiểu viện, mới hưng phấn xoay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận