Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 1100. Ngươi Có Tư Thế Vô Thượng (3)

Chương 1100. Ngươi Có Tư Thế Vô Thượng (3)
Editor: Kingofbattle.
Tiết Bình giằng co một hối, cuối cùng cắn răng bước về phía sơn cốc.
Trốn cũng không được !
Tiết Bình hắn, còn chưa đến mức nhát chết như vậy!
Xuyên qua một mảnh cổ thụ rậm rạp, liền nhìn thấy một tòa tiểu viện.
Tiểu viện này được hình thành từ mấy gian nhà gỗ bình thường, thoạt nhìn giống như chỗ ở của người sơn dã.
Cũng không phải đại tông môn gì đó?
Chẳng lẽ là chỗ cường giả ẩn cư?
Tiết Bình bước chậm về phía tiểu viện, nhìn thấy trong sân có một người đang nằm ở trên ghế.
"Vãn bối Tiết Bình, xin bái kiến tiền bối! "
Tiết Bình đứng bên ngoài sân, cung kính hành lễ.
"Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đã phá huỷ linh dược của tiền bối......"
"Vào rồi nói. "
Sở Huyền ngáp dài một cái.
Tiết Bình thấp thỏm bước vào sân nhỏ.
Len lén quan sát người nằm trên ghế, là một nam tử tuấn lãng.
Đương nhiên, hắn cũng không cho rằng đây là người trẻ tuổi.
Dù sao mấy lão quái vật càng lợi hại, thì dung mạo bề ngoài càng trẻ.
"Mong tiền bối thứ tội, vãn bối nguyện ý bồi thường linh dược cho tiền bối! "
Tiết Bình bị Sở Huyền nhìn mà rợn tóc gáy.
Giờ phút này, Sở Huyền có chút nghi hoặc.
Khí vận của Tiết Bình rất mạnh, vừa nhìn là có xu thế của nhân vật chính.
Nhưng mà tư chất của hắn chỉ có thể xem là trên trung bình.
Nhưng quan sát thật kỹ, lại phát hiện chỗ đặc thù.
Lại là một loại thể chất đặc thù?
Tựa hồ không giống lắm.
Điểm đặc thù của hắn, chính là đặc thù bên trong thần hồn.
Nhưng mà, tư chất của hắn chỉ hơn mức trung bình.
Thiên Cảnh tầng tám.
Thực lực phù phiếm.
(phù phiếm giống như loãng, tác dụng phụ khi tăng cấp quá nhanh)
Căn cơ chỉ là Thiên Cảnh tầng bốn.
Sở Huyền cũng không cảm thấy bất ngờ.
Dù sao đã bị linh dược thẩm thấu, cảnh giới tăng lên rất nhanh, phù phiếm một ít cũng bình thường.
Cũng không phải người nào cũng giống Sở Huyền, tu vi tăng nhanh cỡ nào, căn cơ vẫn duy trì trạng thái vững chắc, sẽ không xuất hiện trạng thái phù phiếm.
Tuổi tác của Tiết Bình không còn trẻ nữa.
Hơn ba trăm tuổi.
Độ tuổi thế này, đặt ở thế giới phàm nhân, đã sớm hóa thành xương khô.
Nhưng mà, đối với tu luyện giả mà nói, vẫn rất trẻ tuổi.
300 tuổi Thiên Cảnh, vẫn nằm trong lớp tuổi trẻ.
Tư chất của Tiết Bình kém hơn Y Linh Linh quá xa, Y Linh Linh 300 tuổi, thì đã đột phá Đạo cảnh 16 quan.
So sánh với người có thể chất vô thượng như Y Linh Linh, không thể nghi ngờ Tiết Bình chính là loại củi khô mục nát.
Nhưng mà, nếu xét trên khắp thế giới Thiên Dương mà nói, cũng không tính là loại người phế vật.
Kỳ thật cũng có thể được gọi là thiên kiêu.
Chỉ là thiên kiêu không nổi bật lắm.
Tiết Bình có thể tiến vào sơn cốc của mình, tất nhiên là có chỗ bất phàm.
Phù hợp với tiêu chuẩn hắn thu đồ đệ.
Khí vận cũng rất hùng hậu, có phong thái khí vận chi tử.
Thế nhưng, tư chất hiện tại của hắn không quá nổi trội....
Trái lại thần hồn có vẻ đặc thù, về phần cụ thể ra sao, Sở Huyền cũng không nhận ra.
Đây cũng là do kiến thức của hắn quá hạn hẹp, cho nên bó tay.
Sở Huyền cũng đành chấp nhận, kiến thức của hắn đối với thế giới Thiên Dương quá ít.
Tâm niệm vừa động, Liệt Thiên đã bị hắn chộp tới trước mặt.
Liệt Thiên có chút ngơ ngác.
Mình đang ngủ say giấc nồng, đang cố gắng khôi phục cơ thể.
Kết quả, Sở Huyền không nói một tiếng, bắt hắn tới đây.
Tiết Bình có chút chột dạ, đột nhiên nhìn thấy một cái đầu người bay tới.
Hắn sợ tới mức mặt mày tái xanh, loạng choạng lui về phía sau hai bước.
Liệt Thiên vừa thấy Tiết Bình, lập tức hiểu ra Sở Huyền tìm mình làm gì.
Hắn lướt quanh người Tiết Bình một vòng.
Sau đó lâm vào trầm tư.
Sở Huyền khẽ nhíu mày, chẳng lẽ lão quái vật Liệt Thiên này cũng không biết Tiết Bình có thiên phú đặc thù gì hay sao?
Nhưng hắn là cường giả Sáng Đạo Cảnh của thế giới Thiên Dương....
Không đến mức vô dụng như vậy chứ?
"Tiết Bình, ngươi có chút đặc thù, có tư thế vô thượng, chẳng qua là do ngươi chưa phát hiện ra mà thôi. "
Sở Huyền thừa dịp Liệt Thiên đang suy nghĩ, mở miệng nói ra.
"Ngươi có thể tới đây, chính là người hữu duyên với ta, có nguyện ý bái ta làm thầy ? "
Bất kể như thế nào, thu đồ trước hẳn hay.
Tiết Bình có chút sững sờ, muốn thu mình làm đồ đệ?
Hơn nữa, còn nói mình có thiên phú rất tốt?
Liếc nhìn cái đầu người kia, Tiết Bình gập gối quỳ xuống đất.
"Đệ tử Tiết Bình, xin ra mắt ân sư! "
Đông! Đông! Đông!
Hắn dùng hết sức dập đầu ba cái.
Hắn sợ mình không bái sư, sẽ bị giết ngay tức khắc.
Cái đầu người kia, thấy thế nào cũng rất khủng bố dọa người....
Tô Tiên Nhi đi từ trong nhà gỗ ra.
Trên mặt tươi cười đứng ở bên cạnh Sở Huyền : "Tiên sinh, chúc mừng ngài lại thu thêm một vị đồ đệ. "
Tiết Bình liếc nhìn Tô Tiên Nhi, lập tức dập đầu với Tô Tiên Nhi : "Đệ tử Tiết Bình, bái kiến sư mẫu! "
Tô Tiên Nhi khẽ giật mình.
Sau đó là cực kỳ cao hứng.
"Quả nhiên là có tư thế vô thượng. "
Tiện tay móc ra một thanh thần kiếm.
Khóe miệng Sở Huyền có chút co quắp, tiểu tử Tiết Bình này, lanh lợi quá mức rồi ?
Sau khi tặng thần kiếm, Tô Tiên Nhi mới sửa lại: "Ta cũng không phải là sư mẫu của ngươi, ta là thị nữ của tiên sinh, ngươi gọi ta là Tô tỷ tỷ là được rồi. "
"Đa tạ Tô tỷ tỷ ban thưởng! "
Tiết Bình nhận lấy thần kiếm, trong lòng cực kỳ khiếp sợ.
Đây là thần binh Thánh Đạo Cảnh?
Một tiếng "Sư mẫu" này đúng là có giá trị...!
"Ngươi đứng lên đi. "
Sở Huyền mở miệng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận