Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 872. Cho Bọn Hắn Hy Vọng

Chương 872. Cho Bọn Hắn Hy Vọng
Editor: Kingofbattle.
Đại Kiếp Vực Sâu vẫn tiếp tục.
Thực lực Hắc Nguyệt đã tăng lên khai đạo ngàn dặm.
Bên người nàng xuất hiện 20 vị sinh linh vực sâu cấp bậc Khai Đạo Cảnh.
Ma Phật cũng độ hóa vài vị sinh linh vực sâu Khai Đạo Cảnh.
Thực lực mấy người Đinh Việt cũng đạt chuẩn khai đạo ngàn dặm.
Cho dù bước vào Khai Đạo Cảnh, vẫn rất yêu nghiệt, vượt xa đám người Khai Đạo giả còn lại.
Cửu Vực tiến vào thời kỳ bộc phát.
Khai Đạo giả xuất hiện như nấm mọc sau mưa.
Rốt cuộc Hồng Nguyên Sơ cũng đột phá khai đạo vạn dặm.
Khai Đạo Nhất Cực!
Sở Huyền nằm ở trên ghế, nhàn nhã uống Đạo Trà do Tô Tiên Nhi pha chế.
Thuận tiện giảng giải cho Sở Vân kinh nghiệm khai đạo.
Sau này Sở Vân cũng phải khai đạo.
Thiên Đạo đã thâu tóm 9/10 Đại Đạo Cửu Vực.
Tốc độ cũng chậm lại, đang chậm rãi đồng hoá pháp tắc Đại Đạo.
Trước mắt, chỉ còn lại pháp tắc hạch tâm của Đại Đạo, là chưa thể đồng hóa.
Hôm nay, Cửu Vực đã hoàn toàn thuộc về Thiên Đạo.
Phần thế giới mới mở ra, lại sinh ra thêm một đám tiên thiên sinh linh.
Tiên thiên nhân tộc, sau khi tìm hiểu kim bia, rốt cuộc đã lĩnh ngộ ra phương pháp tu luyện.
Chẳng qua là bọn hắn trời sinh yếu hơn mấy chủng tộc cường đại khác, cho dù tự lĩnh ngộ ra công pháp, nhưng vẫn chưa thể trở thành bá chủ.
Thậm chí còn chưa trở thành cường tộc.
Nhân tộc trong thế giới vừa mở, rất thích ở lỳ một chỗ, một mực ở yên đấy, cực kỳ khiêm tốn.
Bên ngoài không biểu hiện ra thực lực, lặng yên trưởng thành.
Ngồi xem những cường tộc khác tranh đấu.
Sở Huyền thổn thức, nhân tộc không hổ danh là động vật linh trưởng, có đủ trí thông minh, lĩnh ngộ bực này, đã vượt xa những chủng tộc khác....
Khuyết điểm duy nhất, chính là khởi đầu rất yếu.
Nhưng mà tiềm lực phát triển rất lớn....
Sở Huyền không có quấy nhiễu thế cục thế giới mới, chẳng qua chỉ yên lặng theo dõi.
Bên ngoài Cửu Vực, trong Hỗn Độn.
Một đạo ánh sáng rơi xuống Cửu Vực.
Ầm ầm!
Ánh sáng chói chang bắn ra khắp nơi, sau đó chui vào trong Thiên Đạo, biến mất không thấy dấu vết.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Đã bắt đầu từ năm ngoái.
Cường giả các tộc trong Hỗn Độn, thỉnh thoảng sẽ vận dụng đại trận, ý đồ nhiễu loạn lực bài xích của Đại Đạo, mở ra một khe hở để cho cường giả tiến vào Cửu Vực.
Nhưng lần nào cũng thất bại.
May mắn là đại trận không bởi vì thất bại mà sụp đổ.
Cũng không có lọt vào công kích của Đại Đạo.
Chuyện này khiến cho các tộc hy vọng.
Chính bởi vì như thế, thỉnh thoảng bọn hắn sẽ vận dụng đại trận.
"Khoảng cách thành công rất gần. "
Hách Tiên Tôn kích động nói ra.
Đám cường giả còn lại cũng rất kích động.
Lần này khi lực lượng đại trận tiến vào Cửu Vực, rõ ràng lực bài xích đã giảm bớt.
Hơn nữa, lực lượng đại trận còn bị Đại Đạo Cửu Vực hấp thu.
Chuyện này có ý gì?
Bởi vì Đại Đạo bắt đầu công nhận lực lượng trận pháp.
Dần dà, tất nhiên có thể mượn nhờ lực đại trận để tiến vào Cửu Vực.
Thấy được hy vọng, một đám cường giả đều trở nên tích cực.
Vì muốn tăng tốc khả năng ngưng tụ lực lượng của đại trận, thậm chí bọn hắn còn phái người đi tìm kiếm các loại bảo vật bổ sung vào đại trận.
Chỉ cần có thể nhìn thấy hy vọng, bỏ thêm nhiều bảo vật hơn nữa, cũng cảm thấy rất xứng đáng.
Sở Huyền nhìn thấy đám gia hỏa này hưng phấn đến phát run, có chút thương hại bọn hắn.
Bản thân mình đùa bỡn mấy người này như xiếc khỉ, có phải hơi quá đáng rồi không...?
Chẳng qua là, nội tình của đám người này thật trâu bò, bỏ thêm vào khá nhiều bảo vật, tăng cường lực lượng đại trận?
Thiên Đạo đã hấp thu không ít lực lượng từ đại trận.
Xem như chiếm được một chút lợi tức.
Nhìn thấy trên mặt Hách Tiên Tôn và đám cường giả các tộc nở nụ cười tràn ngập hy vọng.
Sở Huyền có chút không đành lòng, nhưng cũng không thể khiến bọn hắn thất vọng....
Hay là nắm chắc mức độ, để cho bọn họ liên tục nhìn thấy hy vọng.
Nếu không, trực tiếp chặt đứt hy vọng của bọn hắn, thì quá tàn nhẫn đối với mấy gia hoả này.
Dù sao thì bọn hắn cũng chuẩn bị trong thời gian dài, tiêu phí bảo vật khổng lồ.
Càng hiếm thấy hơn, các tộc lại đồng lòng nhất trí, đoàn kết thân hữu.
Nếu như để bọn hắn thất vọng, không tránh khỏi sẽ chỉ trích lẫn nhau, thậm chí tiến tới bộc phát xung đột, đại chiến sống mái.
Một khi bộc phát xung đột cùng đại chiến, không tránh được có người chết.
Sở Huyền thở dài.
Mình đúng là quá lương thiện.
Vì các tộc có thể tiếp tục đoàn kết hữu ái.
Chỉ có thể tiếp tục cho bọn hắn hy vọng.
Chắc chắn Sở Huyền sẽ không thừa nhận, bởi vì hắn đang muốn bòn rút đám người này.
Nhìn thấy các tộc lại bắt đầu bỏ thêm bảo vật vào đại trận.
Hắn không khỏi thở dài.
Không hổ danh là chủng tộc truyền thừa lâu đời, nội tình cực kỳ thâm hậu.
Quả nhiên trong Hỗn Độn có rất nhiều bảo vật.
Có lẽ chí bảo thì khá hiếm, nhưng một chút bảo vật bình thường thì không ít.
Bọn hắn tích luỹ trong thời gian dài như thế mà.
Các tộc đều tích góp từng chút một.
Bây giờ là Cửu Vực tộc liên thủ với Hỗn Độn tộc, đoàn kết nhất trí, quả thực có thể móc ra bảo vật nhiều vô số kể.
Cho dù trong bảo khố của hắn cũng không bằng.
Cũng có thể phái thêm cường giả đi tìm kiếm trong Hỗn Độn.
Thiên Đạo nuốt vào không ít bảo vật.
Vì sự phát triển của Thiên Đạo, các tộc đều cống hiến một phần sức lực.
Sở Huyền quyết định.
Sau khi Thiên Đạo thay thế Đại Đạo, hắn sẽ để một vài người các tộc tiến vào Cửu Vực.
Tất nhiên là thực lực không thể quá mạnh.
Miễn cho bọn hắn phá rối thế cục hiện tại của Cửu Vực.
Liền hạn chế sinh linh Đạo cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận