Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 1183 - Hạo (2)



Chương 1183 - Hạo (2)




Editor: Kingofbattle.
Tiếp tục trạch ở đây là được rồi, khoảng cách hắn chính thức vô địch, đã không còn xa.
Ngoại trừ Hư Vô Chi Châu có khả năng sinh ra uy hiếp.
Kỳ thật hiện tại hắn đã là vô địch.
Chỉ còn lại khu vực hư vô là hắn chưa nhìn thấu, không cách nào do xét được nguồn gốc của nó, xem như là biến số nhất định.
Cho nên, không thể khinh thường.
Phải tiếp tục trạch ở đây.
......
Khu vực hư vô, ở một nơi không ai biết đến.
Đây là một chỗ trống rỗng, nhưng lại có một điểm đen nho nhỏ.
So sánh với khu vực hư vô rộng lớn, giống như hạt cát giữa sa mạt.
Đó là một ngọn núi.
Ngọn núi này cao khoảng vạn trượng, đứng sừng sững giữa khu vực hư vô.
Trên ngọn núi, có thể thấy được mọc lên đình đài lầu các, còn có cổ mộc xanh biếc.
Trên đỉnh núi, Huyền Thu mặc một bộ y phục màu tím, dung mạo thanh lãnh, quan sát phong cảnh bên ngoài, tất cả khu vực hư vô.
Khoảng cách tràng biến cố lúc xưa, đã trải qua thời gian rất dài.
Kiện chí bảo hình dạng ngọn núi này, cũng đã rút nhỏ một phần ba.
Chí bảo có mạnh tới đâu, cũng sẽ dần dần bị ăn mòn.
Khu vực hư vô, chính là vùng đất thần bí nhất, diện tích rộng lớn vô biên bát ngát, không có ai thăm dò được điểm tận cùng của nó.
Mạnh như Vô Thượng Chúa Tể, cũng không cách nào tìm kiếm ra nguồn gốc của khu vực hư vô.
Bất luận là tồn tại dạng gì, đều có quy tắc của nó.
Khu vực hư vô này, tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Chẳng qua là pháp tắc khu vực hư vô, không cách nào thăm dò, cũng không cách nào chạm đến.
Giống như thật sự không tồn tại.
Một người nam tử nho nhã bước tới vách núi, đứng ở bên cạnh Huyền Thu, cũng đưa mắt ngắm nhìn khu vực hư vô.
"Sở Lạc, không phải ngươi có tự tin, có thể khống chế Hỗn Độn ư? "
Huyền Thu lạnh lùng nhìn về phía Sở Lạc.
Sở Lạc liền trầm mặc.
"Lão già phụ thân của ngươi, thành sự không có nhưng bại sự có thừa! "
Rất hiển nhiên là Huyền Thu đang cực kỳ tức giận.
Sở Lạc bèn thở dài.
"Chưa hẳn là không thể kiểm soát. "
Sở Lạc nói khẽ.
"Ngay cả khi lão già kia, nắm hơn phân nửa Hỗn Độn trong tay, cũng đã là không thể kiểm soát! "
Huyền Thu càng nghĩ càng giận.
Căm hận mà nhìn Sở Lạc.
"Phụ thân ngươi, chết thì cũng chết rồi, ngươi lại để cho một tia bổn nguyên của hắn trùng sinh tại Hỗn Độn, chuyện này ta cũng không nói, nhưng mà ngươi không nên tách ra một đạo bổn nguyên giáng xuống Hỗn Độn, trở thành nhi tử của hắn, nối tiếp nhân quả! "
Huyền Thu nhíu mày nói: "Hành vi lần này của ngươi, đến tột cùng là muốn mưu đồ cái gì? "
Sở Lạc tiếp tục thở dài, nói: "Phụ thân ta, tuy rằng hơi lỗ mãng một ít, nhưng cuối cùng cũng là cha ta! "
Ánh mắt rũ xuống, dường như nhớ lại chuyện trước kia.
"Lúc ta còn nhỏ, thường xuyên gặp phải rắc rối, cha ta đã vì ta mà trả giá nhiều lắm, đến nay ta vẫn còn nhớ rõ, cha ta vì cứu ta, đã từng cầu xin một vị cường giả, đến mức dập đầu ba ngày ba đêm, máu chảy thành sông, mới khiến đối phương cảm động, ra tay cứu của ta......"
Công ơn của phụ thân như núi thái sơn!
Sở Lạc trưởng thành, sau khi trở thành tuyệt thế cường giả, đều hết sức bao dung đối với hành vi lỗ mãng của phụ thân mình.
Mặc dù người đã chết, hắn vẫn tiếp tục nối tiếp nhân quả cha con.
Huyền Thu vẫn lạnh lùng liếc nhìn hắn, đối với Sở Thiên Minh, nàng vẫn không có bao nhiêu hảo cảm.
Lúc trước, nếu không phải Sở Thiên Minh lỗ mãng, tình thế cũng không trở nên bết bát như vậy….
"Sở Lạc, ngươi hãy nói thật cho ta biết, ngoài mục đích muốn nối tiếp nhân quả cha con của ngươi ra, có phải là có mục đích khác hay không? "
Huyền Thu nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi tính kế cả ta vào trong đó, là muốn chiếm được ta? "
Chuyện cho tới nước này, Huyền Thu càng nghĩ càng cảm thấy có vấn đề.
Khóe miệng Sở Lạc thoáng run rẩy, nói: "Chuyện phu thê giữa ta và nàng, làm gì có tính toán chứ? Lúc đầu ta cũng không có lừa gạt nàng! "
Hắn vươn tay ra ôm cái eo thon của Huyền Thu, nhưng lại bị nàng cho một cái tát đẩy ra.
"Thật đúng là không có? "
Sở Lạc nghiêm mặt nói: "Sở Lạc ta, há lại là tiểu nhân? "
Sắc mặt Huyền Thu lộ vẻ nghi ngờ, trừng mắt nhìn hắn.
"Ngươi vốn là loại người vô sỉ! "
"Ta đối với nàng chính là một mảnh chân tình! "
Trên mặt Sở Lạc lộ vẻ bất đắc dĩ.
"Ta là thật lòng, nữ nhân hâm mộ Sở Lạc ta nhiều vô số kể, nhưng mà trong lòng ta chỉ có mình nàng! "
Huyền Thu cười lạnh một tiếng, nói: "Thứ ngươi sợ là Hỗn Độn của ta. "
Lại nói tiếp: "Lúc trước, ngươi nói dùng huyết mạch hai người chúng ta, khống chế Hỗn Độn, kết quả đâu? "
"Huyền Nhi đi nơi nào? "
Sở Lạc đành bó tay.
"Ta cũng không biết. "
Hắn là thật sự hết cách rồi.
Bỏ ra thời gian dài dằng dặc, thuyết phục Huyền Thu, hai người kết hợp, sinh ra đời một đứa con tại Hỗn Độn.
Để lại đủ loại thủ đoạn, đủ loại bố cục, có thể giúp cho con của mình, không ngừng quật khởi, trải qua rèn luyện đầy đủ.
Chẳng những thực lực đủ mạnh, mà ngay cả mưu đồ cùng thủ đoạn, tất nhiên đều rất cao minh.
Xem như hậu chiêu hai người để lại, khống chế pháp tắc siêu nhiên lúc Hỗn Độn mới sinh ra.
Mặc dù thế giới mới có sinh ra đi nữa, ít nhất cũng có thể khống chế một phần, không đến mức toàn bộ đều rơi vào tay Hạo.
Kết quả thì sao.
Sở Huyền biến mất!
Đủ loại mưu đồ của hắn, đủ loại bố cục đều đi trật khỏi quỹ đạo.
Vì để tránh cho Hạo phát giác, thậm chí cũng không dám ở lại Hỗn Độn, cho dù là một tia ý niệm, cũng là sau khi kích phát, rất nhanh sẽ biến mất.



Bạn cần đăng nhập để bình luận