Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 1170 - Nghiệp Chướng (1)



Chương 1170 - Nghiệp Chướng (1)




Editor: Kingofbattle.
Ở một ngọn núi cách chỗ Đinh Việt không xa.
Sở tổ đang cầm quạt xếp, tư thái phóng khoáng ngông nghênh.
Ở bên cạnh hắn, có một vị nữ tử dáng ngọc yêu kiều, xinh đẹp hết phần thiên hạ.
Cầm trong tay một cái que đồ nướng, đang nhấm nháp lấy mỹ vị.
"Sư huynh của nàng quá ngang tàng, hơn nữa rất có địch ý với ta, không thể giảng đạo lý với hắn được.... "
Sở thở dài một hơi.
"Trái tim của ta, có thiên địa chứng giám, sẽ không để nàng chịu nửa điểm ủy khuất, sư huynh của nàng còn chưa bỏ cuộc, lại đối xử với nàng như tiểu nữ hài, thật là…! "
Nữ tử liền trừng mắt.
"Những lời này của ngươi, đã nói với bao nhiêu người rồi ? "
Trên mặt Sở lộ vẻ nghiêm túc nói: "Mặc dù ta là người có lòng thương vô bờ bến, nhưng mỗi một câu của ta, đều xuất phát từ tận đáy lòng! "
"Đối với nàng là như thế, đối với người khác cũng như vậy, cả đời ta trước giờ chưa hề phụ ai! "
"Hừ hừ, ta muốn làm chính thê. "
"Trong lòng ta, các nàng đều không có phân chia lớn nhỏ, đều là tâm can bảo bối của ta, không có thiên vị ai hết.! "
"Thực lực là trên hết, ta tương đối lợi hại, cho nên ta làm chính thê. "
Sở liếc nhìn bộ ngực nàng một cái, sau đó âm thầm gật đầu.
Nhưng ngoài miệng hắn lại nói: "Các nàng đều là tỷ muội, phân chia lớn nhỏ để làm gì ? Đều là bảo bối của ta ! "
Ánh mắt của hắn lại dời về phía trước, thở dài nói: "Sư huynh của nàng, rất có thể là tâm lý của hắn có vấn đề, nàng là sư muội của hắn..., làm thế nào mà có cảm giác như xem nàng như con gái của hắn? "
"Vị sư huynh này quá đáng ghét, ta chẳng muốn quản hắn. "
"Hắn cứ như vậy, ôm chặt không buông.... "
"Yên tâm đi, chỉ cần có ta ở đây, hắn sẽ không tổn thương nàng được ! "
Hồng nhìn chỗ xa xa, thấy Sở tổ cùng bóng lưng vị nữ tử kia, cảm thấy bội phục sát đấta....
Thủ đoạn của Sở tổ quả nhiên là thông thiên ....
Ta không bằng...!
Hắn đưa tay sờ lên bản mặt bị sưng húp, sau đó thở dài ngao ngán.
Vị yêu nữ kia quá ngang ngược, trực tiếp đánh mình thành đầu heo.
Một chút cơ hội cũng không có....
Nên hắn đành buông bỏ.
Mà ở một chỗ khác.
Hồng Nguyên Sơ đang âm thầm quan sát lão tổ nhà mình.
Hắn muốn khóc mà không được.
Lão tổ nhà mình, thật là con mẹ nó quá mất mặt...!
Vậy mà đi câu dẫn nữ cường giả, nhưng lại thất bại thảm hại!
Nếu không phải Long Quân ra tay cứu giúp, hắn sẽ bị đánh chết tươi!
Loại tư tưởng biến thái này của nhân tộc, không biết là bị ai bóp méo ?
Một chỗ khác trong Hỗn Độn.
Thái đang ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, mặc cho vị nữ cường giả kia bạo hành, quyền đấm cước đá trên người hắn.
Trong miệng không ngừng kêu thảm: "Đại tỷ tỷ, ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi!"
"Đứng lên, hừ! "
"Được rồi, Đại tỷ tỷ. "
"Dẫn đường, ta phải nhìn Thiên Đạo một cái. "
"Đại tỷ tỷ, ngươi ngồi lên đây, ta chở ngươi đi. "
Thái cao hứng không thôi.
Vỗ vỗ bờ vai của mình rồi nói.
Nữ tử kia do dự một chút.
Thái hoá thành bản thể, ngồi xổm trước mặt nàng.
"Được rồi. "
Nữ tử ngồi ở trên bờ vai hắn.
Thái hưng phấn không thôi, bay vọt về phía Thiên Đạo.
Thành công!
Gia hoả Sở kia nói không sai.
Lúc này bóng dáng Tần mới hiện ra trên Thiên Đạo.
Hắn thở dài một tiếng, nói: "Nghiệp chướng...! "
Phong trào của nhân tộc, đều bị tên sở này làm cho lệch lạc.
"Nghiệp chướng..! "
Sở Huyền cũng thở dài một tiếng.
Tên gia hoả Sở này, nếu không ở bên cạnh nữ cường giả, thì chính là đi câu dẫn nữ cường giả khác.
Hơn nữa, xác xuất thành công còn rất cao.
Ánh mắt nhìn nữ nhân con mẹ nó quá chuẩn chỉ!
Đinh Việt cùng vị kia lại giao phong.
Lần này, Đinh Việt đã chiếm thượng phong.
"Kiếm đạo của ngươi không tinh thuần, trong lòng ngươi cũng không phải chỉ có duy nhất kiếm đạo. "
Đinh Việt lạnh lùng liếc nhìn đối phương.
"Vô thượng kiếm đạo, làm sao có thể trộn lẫn nhân tố khác? "
"Ngươi! "
Sắc mặt người nọ tái xanh như tàu lá chuối.
Tại sao mình lại thua dưới tay hắn.
Gia hoả Đinh Việt này, tại sao lại tiến bộ thần tốc như vậy.
"Có muốn biết, tại sao ngươi lại bị ta vượt mặt hay không ? "
"Vì sao chứ? "
"Bởi vì trong lòng ta không có nữ nhân! "
"? ? ? "
Đối phương ngây ngốc một lúc, sau đó liền giận tím mặt: "Đinh Việt, ngươi dám giỡn mặt ta! "
Hai mắt hắn đỏ ngầu, giống như trâu già động dục.
"Đây chính là nhược điểm kiếm đạo của ngươi! "
Đinh Việt đâm ra một kiếm, giống như đâm vào nhược điểm Đại Đạo của đối phương.
"Trong lòng không nữ nhân, rút kiếm có thể đồ thần, đây chính là vô thượng kiếm đạo! "
Đinh Việt vừa xuất thủ vừa lạnh lùng nói: "Trong lòng của ngươi suốt ngày chỉ có nữ nhân, thậm chí còn nữ nhân còn đứng trên kiếm trong tay ngươi, như thế sao có thể gọi là kiếm đạo tinh thuần! "
"Kiếm của ngươi còn cảm thấy uất ức, vậy thì ngươi làm sao có thể chạm tới vô thượng kiếm đạo? "
"Thứ mà ngươi tu luyện không phải kiếm đạo, chẳng qua là lấy kiếm đạo để che giấu, thứ mà tu luyện chính là nữ nhân chi đạo! "
"Ngươi xem, kiếm của ngươi còn uất ức, không cách nào thể hiện ra sự sắc bén của kiếm, đơn giản là ngươi đặt tiểu sư muội gì đó, đặt ở phía trên kiếm đạo của ngươi. "
"Kiếm đạo của ngươi không thuần túy ! "
Đinh Việt chém ra từng kiếm, khiến cho đối phương không ngừng bại lui.
Hơn nữa sắc mặt người kia càng ngày càng tái nhợt.
"Không đúng, làm sao có thể! "
"Ta tu luyện đúng là kiếm, làm gì có xung đột cùng với ngưỡng mộ tiểu sư muội? "
"Kiếm của ta, tại sao lại không tinh thuần! "
Đinh Việt từng bước ép tới, khiến cho đối phương không ngừng thối lui.
Ầm!
Một pho tượng cường đại thân ảnh, mang theo cuồn cuộn kim quang, xung phong liều chết mà đến.
"Đinh Việt, đừng có ăn nói bậy bạ! "
"Làm như Thiên Đạo chúng ta không có ai vậy? "
Một cây trường thương ầm ầm lao đến, phát ra kim quang cuồn cuộn.
Tiêu Lương!



Bạn cần đăng nhập để bình luận