Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 391. Kết Thúc Tranh Đoạt !

Chương 391. Kết Thúc Tranh Đoạt !
Editor: Kingofbattle
Tào Thiên Nhất cùng Mạc Hồng Lưu đều sợ tới mức ngây người.
Đám người Tần Doanh cùng Phượng Thiếu Thanh cũng trợn mắt há mồm, rốt cuộc đây là loại cây gì..., tại sao có thể hút sạch ô trọc chi huyết?
Đây chính là loại máu huyết đáng sợ, bên trong cấm địa Hoang Cổ vực....
Nghe lời đồn từ trước tới nay, thứ này là do vô số oán niệm của cường giả Thần cảnh chết đi trên Cửu Vực, tích tụ trải qua biết bao năm, mới hình thành ra.
Thần cảnh nhìn thấy còn phải chạy trối chết, sợ bị dính phải.
Nhưng mà, gốc quái thụ trước mặt này, vậy mà có thể hút ô trọc chi huyết?
Trước tiên, Tào Thiên Nhất liếc nhìn về phía Tần Doanh, thấy sắc mặt của hắn cũng khiếp sợ, liền biết rõ đây cũng không phải là hậu chiêu của Tần Doanh.
Từng sợi rễ cây của Phệ Linh Hoa lan tràn khắp nơi, ầm một tiếng, trực tiếp đánh bay hai người Tào Thiên Nhất cùng Mạc Hồng Lưu.
Không biết có phải cố ý hay không.
Phương hướng Tào Thiên Nhất bay đi, vừa khéo lại rơi trúng chỗ Tần Doanh.
Cơ hội trời ban!
Tần Doanh lập tức nắm chắc thời cơ, quát to một tiếng, đại kích đã vung tới.
Thời khắc nguy hiểm, trong tay Tào Thiên Nhất liền ném ra đại chùy.
Oanh!
Tào Thiên Nhất bay ngược trở về, trước ngực đã lún xuống, phun máu xối xả, đã bị thương không nhẹ.
"Tào tặc, nhận lấy cái chết! "
Tần Doanh đã lướt tới không bỏ.
Hắc quang chợt loé, Mạc Hồng Lưu vội vàng chụp lấy Tào Thiên Nhất, nhanh chóng tháo chạy về một phía.
"Tần Doanh, Lạc gia, hãy chờ đấy, Tào Thiên Nhất ta sẽ báo thù này! "
Phía xa truyền tới tiếng oán giận của Tào Thiên Nhất.
Người mà hắn hận nhất, tự nhiên là vị tồn tại thần bí kia, nhưng mà thực lực vị kia quá khủng bố, hắn không dám nói ra lời bất kính nào.
Thậm chí hắn biết rõ, cả đời của mình, chỉ sợ cũng không thể tìm người nọ báo thù.
Tào Thiên Nhất bỏ chạy cùng Mạc Hồng Lưu, mấy người Đinh Việt cũng mang theo khí vận chí bảo rời khỏi, Phượng Thiếu Thanh chật vật không chịu nổi, cũng lần lượt bỏ đi.
Mấy huynh đệ Tần Doanh, thương thế trên người cũng không nhẹ.
Nhất là Tân Nguyên Phong, đã bị trọng thương.
Thù hận hai đời, tạm thời kết thúc.
Ván cờ bố trí từ kiếp trước, hai bên đều không thu được lợi ích gì.
Nói một cách tổng quát, thì phe của Tần Doanh, vẫn chiếm lấy thượng phong.
Nhưng mà, không có đạt được khí vận chí bảo, dù chỉ một món.
"Đại ca......"
Bàng Tinh Hải không nhịn được mở miệng.
"Khí vận chí bảo đã không còn quan trọng, quay về Tần quốc chữa thương, một ngày Tào tặc không chết, thù hận giữa hai bên sẽ không thể kết thúc. "
Tần Doanh trầm giọng mở miệng nói.
Hắn biết rõ, có kết quả thế này cũng nhờ sư tôn giúp đỡ.
Nếu không, cho dù hắn dựa vào uy thế của Lạc gia, cũng không thể chiếm lấy bất cứ tiện nghi gì, thậm chí còn có nguy cơ bỏ mạng.
Thực lực kiếp trước của Tào Thiên Nhất, đã vượt ra ngoài dự liệu của hắn, một cỗ thần khu, thực lực còn mạnh hơn lão tổ Lạc gia, Lạc Minh.
Có thể thấy được thực lực kiếp trước của Tào Thiên Nhất rất mạnh.
Nhớ lại bố cục lúc trước, Tần Doanh chỉ có thể cảm thán, lúc trước hắn rất may mắn, hơn nữa bố cục đủ nhanh, nếu không làm sao có thể phá huỷ âm mưu của Tào Thiên Nhất?
Ngẫm lại tỉ mĩ, lúc trước rút ra khí vận năm châu, thời điểm ngưng tụ thành khí vận chi bảo, có khả năng Tào Thiên Nhất bị cản trở, hoặc là lúc ấy hắn không ở Bắc Vực.
Nếu không, cớ gì không ra tay ngăn cản?
Nhớ lại vị Thần cảnh kia đã bỏ mạng, chỉ sợ lúc ấy hẳn là Tào Thiên Nhất bị vị Thần cảnh kia giữ chân.
Kế hoạch trước đó có thể thành công, phần lớn đều do may mắn.
Tranh đoạt chí bảo trong Chiến Ma Cổ Địa, đến đây xem như đã kết thúc.
Đương nhiên, vẫn còn nhiều thế lực tiếp tục thăm dò Chiến Ma Cổ Địa, dù sao đại chiến lúc trước, để lại không ít bảo vật cùng truyền thừa.
Những thứ này không liên quan tới đám người Tần Doanh.
Cũng không quan hệ với mấy người Đinh Việt.
Ở một nơi trong Chiến Ma Cổ Địa, vẫn còn có người chiến đấu, đó là Tiểu Tà Vương cùng Tà tử.
Tà tử rất buồn bực, hắn bị Tiểu Tà Vương quấn chặt.
Cái tên này là một kẻ điên!
Hắn cảm thấy tâm lý Tiểu Tà Vương rất bất thường, ngẫu nhiên có chút bộ dáng, bán nam bán nữ.
Phía ngoài Chiến Ma Cổ Địa.
Một tiếng nổ đùng đoàng.
Thân hình Tào Thiên Nhất cùng Mạc Hồng Lưu, bỗng nhiên phát ra ánh sáng, phóng thẳng lên trời, biến mất không thấy dấu vết.
Giọng nói ở phía xa vẫn truyền tới: "Tốt cho Nhân Vương Lạc gia, Tào mỗ lĩnh giáo! "
Trong lời nói tràn ngập phẫn hận.
Lạc Minh hơi nhướng mày, xem bộ dáng Tào Thiên Nhất chắc là thất bại, giờ phút này đã bỏ chạy, tất nhiên là muốn khôi phục thực lực.
Nhất định Lạc gia phải chuẩn bị sẵn sàng.
Ít nhất phải mời một vị thúc thúc quay về trấn thủ mới được.
Từ lúc Tào Thiên Nhất cùng Mạc Hồng Lưu chạy trốn, cường giả Đại Càn cung và Thiên Thánh Tông, cũng nhao nhao rút đi.
Những thế lực dựa vào phe Tào Thiên Nhất, lộ ra sắc mặt khó coi, chỉ có thể tự hỏi, làm sao vượt qua cửa ải tiếp theo.
Thế lực Cửu Kiếm Sơn, trước tiên cũng không có làm khó dễ, kẻ địch chủ yếu của bọn hắn là Tào Thiên Nhất cùng Đại Càn cung, những thế lực râu ria còn lại, đã không còn quan trọng.
Đương nhiên, sau đó trừng trị như thế nào, cần phải do Tần Doanh ra quyết định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận