Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 1193 - Không Nghịch Thương Thiên, Cuối Cùng Chỉ Là Công Dã Tràng (3)



Chương 1193 - Không Nghịch Thương Thiên, Cuối Cùng Chỉ Là Công Dã Tràng (3)




Editor: Kingofbattle.
Biết bao năm tháng cho đến đến nay, một đám Vô Thượng Chúa Tể đều âm thầm ủng hộ, âm thầm bày mưu nghĩ kế.
Vì không muốn bị Hạo phát hiện, bọn hắn đều trốn vào khu vực hư vô.
Có mấy vị Chúa Tể cổ xưa, thậm chí bởi vì ở một thời gian dài trong khu vực hư vô, đợi không được lúc thi hành kế hoạch, đã bị ăn mòn trở thành hư vô.
Bọn hắn đều không hối hận!
Trước khi chết còn nói : "Mặc dù chúng ta có hóa thành hư vô, cũng không để Hạo chiếm được lợi ích ! "
Nhưng mà, cuối cùng vẫn thất bại.
Bởi vì phụ thân của Sở Lạc, chính là Sở Thiên Minh lỗ mãng tự đại, tùy tiện ra mặt vì hai người trẻ tuổi, khiến cho Hạo trực tiếp phản công.
Đương nhiên, cũng không phải toàn bộ lỗi đều do Sở Thiên Minh.
Kỳ thật trước đó Hạo đã phát hiện ra điểm dị thường, cho nên hắn đã âm thầm triển khai hành động.
Chẳng qua là, bởi vì Sở Thiên Minh lỗ mãng, khiến cho kế hoạch nghịch phạt diễn ra sớm, mọi người còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, dưới tình huống ứng phó không kịp, dẫn tới trực tiếp thua bại.
Cũng đánh giá Hạo quá thấp.
Trước khi đại chiến diễn ra, không có người nào ngờ tới, vậy mà Hạo lại bồi dưỡng ra một đám cường giả cấp bậc Vô Thượng Cảnh cùng Vô Thượng Chúa Tể.
Mạnh như Sở Lạc, Huyền Thu, cũng chỉ có thể bảo vệ một nhóm người bỏ chạy.
Đám người Vô Thượng Chúa Tể cùng Vô Thượng Cảnh còn lại, đều chết trong trận chiến ấy.
Chuyện này, mục đích cuối cùng là nghịch phạt Thương Thiên!
Phá vỡ vận mệnh bị xiềng xích.
Sau khi trải qua trận chiến kia, kỳ thật tất cả mọi người đã không còn bao nhiêu phần thắng.
Trừ phi Sở Lạc cùng Huyền Thu có đủ thực lực vật tay đôi với Hạo.
"Không nghịch thương thiên, cuối cùng chỉ là công dã tràng...! "
Có một vị Vô Thượng Chúa Tể, tự mình lẩm bẩm.
Người có cảnh giới càng cao, thực lực càng mạnh, thì càng không cam lòng!
Nếu không có vị Thương Thiên này, xem bọn hắn như rau cải, chất dinh dưỡng, thì bọn hắn tu luyện đến cảnh giới này, kì thực đến gần như không thể tiêu diệt.
Ai lại cam lòng trở thành chất dinh dưỡng?
Cho dù có chết, cũng phải nghịch phạt!
"Thời khắc trọng yếu, chúng ta sẽ hy sinh, tăng cường lực lượng cho Sở Lạc cùng Huyền Thu, mặc dù không giết được Hạo, nhưng chỉ cần khiến hắn trọng thương, phá vỡ bố cục của hắn, cũng xem như là thắng lợi! "
Một lão cường giả trầm giọng nói.
"Chỉ có như vậy! "
Mọi người chỉ biết thở dài.
Bọn hắn đều lưu lại một tia bổn nguyên, nếu thành công phá cục, thì có thể thuận thế mà trùng sinh.
Nếu như thất bại.
Dù sao cũng là chết, tại sao không hi sinh chính mình, gia tăng thực lực cho Sở Lạc cùng Huyền Thu, cố gắng hết sức đâm một nhát?
Lỡ như Sở Lạc cùng Huyền Thu phá vỡ cục diện, có thể kiềm chế Hạo.
Thì một tia bổn nguyên của bọn hắn lưu lại, có cơ hội trùng sinh.
Tương lai có thể tiếp tục đối kháng với Hạo.
Bất luận kết quả sau cùng ra sao, nói chung thay vì để Hạo gặt hái, thì hy sinh càng đáng giá hơn!
Trên đỉnh núi.
Huyền Thu nhìn chằm chằm vào Sở Lạc, nghiêm túc hỏi: "Ngươi có muốn đê lại hậu chiêu hay không? "
"Bố cục của ta ngươi cũng biết, không có giấu giếm ngươi. "
Sở Lạc bất đắc dĩ nói ra.
"Hừ! "
Huyền Thu hừ lạnh một tiếng, bèn nói: "Loại người xảo trá vô sỉ như ngươi, một bụng xấu xa, há có thể chỉ có một chút mưu kế như vậy? "
"Ta và nàng chính là phu thê, há có thể gạt nàng? "
Huyền Thu cười lạnh.
"Lúc đầu ta không nên phạm sai lầm, mới bị ngươi lừa gạt! "
Khoé miệng Sở Lạc hơi run rẩy, thở dài nói: "Đó đều là chuyện cũ trước kia khi ta vừa mới tu luyện, nàng hà tất phải nhắc lại? "
Giờ phút này, Sở Lạc có chút mỏi mệt.
Lúc trước hoàn cảnh khó khăn, hắn dựa vào nữ cường giả thì có sao?
Ăn bám cũng không mất mặt...!
"Chuyện cũ trước kia? "
Huyền Thu hừ lạnh một tiếng, nói: "Nếu như lúc ta nhỏ yếu, cũng hi sinh nhan sắc, bám theo cường giả, vậy thì ngươi nghĩ thé nào? Có canh cánh trong lòng hay không? "
"Cho nên ta đâu có bằng nàng...! "
Trên mặt Sở Lạc lộ vẻ xấu hổ, bèn nói: "Bởi vì nàng là Huyền Thu..., là kỳ nữ độc nhất vô nhị..., Sở Lạc ta chỉ là hạng người dung tục, sao có thể sánh bằng ? "
"Lúc xưa ta gặp nguy hiểm trí mạng, không nghĩ tới chuyện quật khởi trong nghịch cảnh, lại nghĩ đến dựa hơi nữ cường giả, ta quá xấu hổ ! "
Huyền Thu nhìn chằm chằm hắn.
Sở Lạc xúc động bồi hồi, nói ra: "Sở Lạc ta, là người có phúc khí ba đời, mới có thể cùng nàng kết làm phu thê...! "
"Ngươi đúng là tên mặt dày! "
Huyền Thu thầm cắm răng ngà, tức giận quát: "Rốt cuộc là ngươi đã từng dựa hơi bao nhiêu nữ nhân? "
"Chỉ có một mà thôi! "
Sở Lạc nghiêm mặt đáp.
Trên mặt Huyền Thu lộ vẻ nghi ngờ.
Sở Lạc nhìn thằng vào mắt nàng, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt không hề giả trân.
"Hừ! "
Huyền Thu quay đầu đi.
"Ngươi nói ta dốc hết sức, dung nhập vào ngươi, có thể giúp ngươi phá vỡ bình cảnh, đột phá cảnh giới hay không? "
Thật lâu sau, Huyền Thu mới thấp giọng hỏi.
"Ta không có nắm chắc! "
Sở Lạc im lặng nửa ngày, bèn thở dài nói.
"Thu nhi, còn nàng? Có nắm chắc không? "
"Không có. "
Huyền Thu cũng lắc đầu.
"Ta còn yếu hơn nàng, nếu như nàng đã không nắm chắc, vậy thì ta lại càng không thể. "
Hai người lại im lặng lần nữa.
Không nghịch thương thiên, cuối cùng chỉ là công dã tràng…!
Mặc dù hai người đạt được đại tạo hóa, trên người cũng có siêu nhiên chí bảo, nhưng sau cùng cũng khó tránh thoát vận mệnh bị Hạo thu hoạch!
"Huyền Nhi chính là huyết mạch của ta và ngươi, ta vốn định dồn sức lực của hai chúng ta, dung nhập vào Huyền Nhi, như vậy có thể dựa vào Hỗn Độn, địa vị sẽ ngang với Hạo, thậm chí có cơ hội giết Hạo. "
"Ai ngờ......Ai! "
Sở Lạc thở dài một hơi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận