Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 1185 - Mặc Cho Ngươi Bày Bố (1)



Chương 1185 - Mặc Cho Ngươi Bày Bố (1)




Editor: Kingofbattle.
Ở bên trong ngọn núi này, chỉ tính cường giả Vô Thượng Chúa Tể Cảnh thôi, cũng có hơn hai mươi người.
Ngoại trừ mấy vị Vô Thượng Chúa Tể vừa mới tiến cấp, thì tất cả đều là cường giả Vô Thượng Chúa Tể đời trước.
Thậm chí có mấy vị sống cực kỳ dai, còn già hơn Sở Lạc cùng Huyền Thu.
Trong thế giới Thiên Dương, thậm chí ngay cả lão tổ của mấy cường tộc trong truyền thuyết, đều có mặt ở đây.
Nơi đây, là chỗ tụ hội của cường giả Vô Thượng các tộc.
Trong một toà đại điện.
Sở Lạc cùng Huyền Thu đang ngồi cạnh nhau.
Người có thể tiến vào đại điện, đều là cấp bậc Vô Thượng Chúa Tể.
"Có bao nhiêu phần thắng? "
Một vị cường giả đời trước mở miệng hỏi.
"Ba thành hoặc năm thành. "
Sở Lạc trầm giọng nói.
Đại điện liền yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
"Chẳng lẽ chúng ta không thể chống lại tên kia? "
Một vị cường giả khác thở dài nói.
"Tiền bối, có thể nói chuyện cùng hắn hay không? "
Một vị Vô Thượng Chúa Tể mở miệng nói.
Hắn là Vô Thượng Chúa Tể mới lên cấp.
Trận chiến lúc trước quá kinh khủng, Sáng Đạo Cảnh gần như chết sạch.
Vô Thượng Cảnh cũng chết hết chín thành.
Bao nhiêu thế hệ thiên tài nổi trội, đều chết trong trận chiến kia.
Nếu như có thể tránh chiến, kỳ thật hắn không muốn tham gia làm gì, đây là trận chiến không có phần thắng....
Cho dù thần phục, thì có ngại gì?
Kẻ yếu thần phục kẻ mạnh, không phải là chuyện bình thường hay sao?
Lúc hắn còn ở cấp bậc Vô Thượng Cảnh, chính là tồn tại chí cao vô thượng, cũng từng có thiên kiêu tuyệt thế thần phục dưới chân hắn, cam nguyện hiệu lực vì hắn.
Tài không bằng người, cho dù bị bắt ép thần phục, thì có xá chi ?
"Đàm phán? "
Một vị cường giả đời trước cười khổ nói.
"Nếu như có thể, chúng ta cũng không muốn đối địch với hắn.... "
Thần phục Hạo?
Bọn hắn đã từng thần phục Hạo...!
"Ngươi có từng nghe nói thương thiên bất nhân, diệt thế cửu kiếp? "
Người kia giật thót mình.
Câu nói truyền thuyết này, ở thời đại của bọn hắn, cũng đã là thuộc về truyền thuyết "thượng cổ".
Vị cường giả đời trước tiếp tục nói: "Hạo, chính là thương thiên, hắn đã diệt thế chín lần ! "
"Năm đó, cường giả thần phục hắn nhiều vô số kể, ta chính là một trong số đó, kết quả tất cả đều đã chết! "
"Bổn nguyên cũng bị hắn cướp đoạt, chẳng còn lại thứ gì. "
"Trước thời của ta, đã bị diệt mấy tốp. "
"Mấy người chúng ta..., may mắn trốn vào khu vực hư vô, mới tránh thoát một kiếp.... "
Một vị cường giả cổ xưa khác tiếp lời: "Thượng cổ mà các ngươi biết, kỳ thật chính là đã bị diệt thế, cho nên chỉ còn lại truyền thuyết. "
"Hạo, xem chúng sinh như con kiến hôi, mỗi lần diệt thế, tất cả Chúa Tể Cảnh, không có ai mà không phải tuỳ tùng của hắn ? Kết quả đều bị cướp đoạt bổn nguyên, trở về thiên địa. "
"Chúng ta tu luyện vô số năm tháng, chẳng lẽ cứ mặc cho hắn cướp đoạt bổn nguyên, dung nhập trong thiên địa, tác thành cho hắn ? "
Đám cường giả ở đây đều trầm mặc.
Nghĩ tới một trận chiến lúc trước.
Nếu không có Sở Lạc cùng Huyền Thu, chỉ sợ lại một lần diệt thế.
Bọn hắn sẽ trở về thiên địa, công sức khổ tu biết bao năm, đều là công dã tràng.
Ai lại cam lòng như vậy?
Không có người nào chấp nhận chuyện thế này.
Rời xa thế giới Thiên Dương, tiếp tục ở lại khu vực hư vô?
Cũng chỉ là an toàn tạm thời mà thôi.
Ngay cả cường giả Vô Thượng Chúa Tể, cũng sẽ chậm rãi hoá thành hư vô.
Huống chi, lần này nếu Hạo có thể đột phá, tất nhiên sẽ tra xét khu vực hư vô, bắt bọn hắn trở về thiên dương, lấy bổn nguyên của bọn hắn dung nhập vào trong thiên địa.
Đã như vậy, chỉ còn cách phản kháng, liều chết chiến một trận.
Lựa chọn thế nào cũng là chết, thế thì tại sao không đọ sức?
......
Nguyên Sơ Đại Đạo, sắp chuẩn bị hoàn thành công đoạn khép lại.
Cũng bao phủ thế giới Thiên Dương ở bên trong.
Sở Huyền nhìn về phía mặt trời trên đỉnh đầu, rơi vào trong trầm tư.
Vòng mặt trời kia, là nguồn gốc tạo hoá của thiên địa.
Rất có khả năng, là vẻ ngoài của một loại pháp tắc siêu nhiên.
Hạo, có phải là đang ở trong mặt trời?
Thậm chí Sở Huyền còn nghĩ ra một suy đoán đáng sợ hơn.
Kỳ thật mặt trời kia chính là do Hạo biến thành!
Nếu đây là sự thật, thì Hạo xứng đáng là chúa tể của thế giới Thiên Dương.
Hơn nữa, lại phải ước định thực lực của hắn một lần nữa.
Hạo, mặc dù là Vô Thượng Chúa Tể Cảnh, nhưng rất có khả năng ở thời khắc quan trọng, hắn sẽ dùng thế giới Thiên Dương làm lực lượng.
Bộc phát ra lực lượng cùng loại với lực lượng thế giới chư thiên.
Đương nhiên, dù sao hắn chỉ là Vô Thượng Chúa Tể Cảnh, mặc dù dùng thế giới Thiên Dương làm trợ lực, cũng không cách nào phát huy ra quá nhiều.
Cố gắng hết sức cũng chỉ ngang tầm với Tiểu Chư Thiên sơ kỳ.
Dù vậy, đối với Vô Thượng Chúa Tể khác mà nói, chính là tồn tại chí cao vô thượng, không cách nào khiêu chiến.
Sở Huyền nhớ tới hệ thống từng diễn hoá, Hạo cắn nuốt Hỗn Độn Chi Linh và Thiên Dương Chi Thánh, e rằng hắn có đủ năng lực lấy thế giới Thiên Dương làm nguồn trợ lực.
Thiên Dương hợp nhất cùng Hỗn Độn, âm dương viên mãn, hắn sẽ thu được đại tạo hóa của tân giới, hơn nữa còn có quyền khống chế tân giới mạnh nhất.
Chúng sinh trong tân giới, đều nằm trong lòng bàn tay của hắn
Hắn sẽ trở thành vị chúa tể chí cao vô thượng.
Thiên Đạo lột xác thành pháp tắc siêu nhiên, dĩ nhiên đã ngăn chặn kế hoạch hắn.
Thời khắc âm dương hợp nhất, tân giới được sinh ra, tất nhiên Hạo sẽ ra tay, ý đồ muốn khống chế Thiên Đạo.
Chỉ có nắm Thiên Đạo trong tay, hắn có thể hoàn toàn khống chế tân giới trong tay.
Trở thành vị Vô Thượng Chúa Tể đúng như tên gọi.
Chúa tể chúng sinh trong tân giới.
Sở Huyền há có thể mặc cho hắn nhúng chàm Thiên Đạo.



Bạn cần đăng nhập để bình luận