Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 1203 - Đại Kết Cục (4)



Chương 1203 - Đại Kết Cục (4)




Editor: Kingofbattle.
Giờ khắc này, Hạo đã ý thức được, đúng là thế cục đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Phải cẩn thận ứng đối!
Ầm!
Bàn tay khổng lồ, giờ khắc này nén giật đập về phía ngọn núi Nghịch Thiên.
"Con sâu cái kiến cút ngay! "
Ầm!
Núi Nghịch Thiên vừa lao tới, liền bị đánh rơi xuống, rơi trên mặt đất.
Một đám Vô Thượng Chúa Tể, đều lần lượt phun máu!
U Cầm đứng bật dậy, khí tức không linh u huyễn tràn ngập xung quanh.
"Nên liều mạng cho trận chiến cuối cùng ! "
Trong tiểu viện, Liệt Thiên đã đứng ngồi không yên.
Xoát!
Hắn lập tức lao ra khỏi sơn cốc, bay về phía ngọn núi Nghịch Thiên.
"Đại tỷ,...,..., không nên làm chuyện điên rồ...! "
U Cầm khẽ giật mình.
Nàng nhìn thấy một khỏa đầu người lao tới.
Liệt Thiên!
Ngay một khắc Liệt Thiên nhảy vào núi Nghịch Thiên, thân thể hắn bắt đầu mọc lại, khôi phục nhục thể.
Một phát bắt được hai tay U Cầm, nói: "Đại tỷ..., không nên liều mạng! "
U Cầm sững sờ liếc nhìn hắn, "Ngươi đã là Vô Thượng Cảnh ? "
Lại nói tiếp: "Ngươi mau rời đi, trốn khỏi chỗ này, đây không phải là chỗ mà ngươi có thể xông vào. "
"Đại tỷ..., đừng có vọt lên nữa, tên kia không lật được trời, mọi chuyện cứ giao cho Huyền Môn. "
Trên mặt Liệt Thiên lộ vẻ gấp đến xoắn xuýt.
Hắn cũng không biết, Sở Huyền có sở thích độc lạ gì đó, có gì tốt mà xem.
Chụp chết tên kia chẳng phải xong rồi?
"Môn chủ Huyền Môn rất lợi hại, ngươi chờ hắn ra tay đi. "
U Cầm liếc nhìn hắn một cái thật sâu.
Liệt Thiên bị nhìn đến chột dạ, đầu hơi cúi thấp, bèn nói: "Ta là chấp sự của Huyền Môn, môn chủ có thực lực rất mạnh, đã vượt qua Chúa Tể Cảnh. "
"Đại tỷ, không nên liều mạng, môn chủ sẽ giải quyết tên này. "
Một đám Vô Thượng Chúa Tể đều sáp lại gần.
"Môn chủ Huyền Môn, có đúng là mạnh như lời ngươi nói hay không? "
"Vậy thì tại sao hắn chưa ra tay? "
Khóe miệng Liệt Thiên thoáng run rẩy, vội nói: "Hắn, hắn đang xem trò hay! "
Xem trò hay?
Một đám Chúa Tể Cảnh đều ngây ngốc.
Hạo, khí thế càng ngày càng mạnh, lực lượng quá khủng bố, trực tiếp đàn áp Sở Lạc cùng Huyền Thu.
Giờ khắc này, Sở Lạc cùng Huyền Thu đành hạ xuống bên dưới núi Nghịch Thiên.
"Bất luận là công kích thế nào, cũng không đả thương được Hạo! "
Trên mặt Sở Lạc lộ vẻ đắng chát.
Huyền Thu cũng im lặng không nói.
Thương Thiên, chẳng lẽ thật sự không thể nghịch?
"Ngươi nói, môn chủ Huyền Môn đang xem trò vui? "
U Cầm đột nhiên bóp chặt Liệt Thiên, khiến cho cả người hắn phát đau.
"Đúng, đúng vậy! "
Trên mặt Liệt Thiên lộ vẻ vô tội, người xem trò vui cũng đâu phải ta!
Sở Lạc bỗng nhiên nắm lấy đầu của Liệt Thiên, đưa hắn tới bên cạnh, bèn hỏi: " Môn chủ Huyền Môn là ai? "
Liệt Thiên nuốt một ngụm nước bọt, lúc đối mặt với Sở Lạc, hắn cảm nhận được áp lực kinh khủng.
"Phá cho ta! "
Bỗng nhiên, Hạo gầm to một tiếng.
Tất cả mọi người đều xoay đầu nhìn lại.
Hạo, lần đầu tiên tức giận tới mức này.
Thiên Đạo, dưới công kích của hắn, chẳng những không có nứt vỡ, ngược lại còn tiếp tục lan tràn, đã sắp hoàn thành quá trình lột xác thành pháp tắc siêu nhiên của tân giới.
Khó trách Hạo tức giận tới mức phát cuồng!
Một khi Thiên Đạo trở thành pháp tắc siêu nhiên tân giới, hắn cũng không cách nào tiếp tục làm Thương Thiên, không cách nào tiếp tục trở thành chúa tể tân giới!
Ầm ầm!
Đúng lúc này, tầng phòng ngự của hạt châu vũ trụ đã bị phá vỡ.
Đám người Hắc Nguyệt nhao nhao bay ngược trở ra.
Mắt thấy công kích sắp rơi vào bên trên Thiên Đạo, phá hủy Thiên Đạo.
Liền nghe thấy một tiếng cười khẽ truyền đến.
"Làm gì mà nóng tính như vậy! "
Trong tiểu viện.
Sở Huyền khẽ phất tay áo, sau đó mỉm cười với đám người Tô Tiên Nhi: "Xem ta dùng một tay bắt lấy Thương Thiên! "
Hắn đã quyết định, sau khi chuyện này kết thúc sẽ chuyển chỗ khác để núp lùm.
Cũng nên hiện thân dạo chơi một vòng.
Hiện tại đã vô địch, còn lo lắng cái đếch gì.
Ở trong mắt đám người Sở Lạc đám, đột ngột xuất hiện một bàn tay thần bí, chộp lấy cả người Hạo.
Hạo cao to khủng bố, vậy mà lúc này cơ thể của hắn không ngừng thu nhỏ lại, mặc cho hắn gào thét thế nào, giãy dụa ra sao, cũng không có chút tác dụng.
Bàn tay kia nắm lấy Hạo, vứt hắn xuống mặt đất.
"Môn chủ ra tay rồi! "
Liệt Thiên cực kỳ hưng phấn.
Sở Lạc vô thức thả Liệt Thiên ra.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.
Đây là tồn tại mạnh tới bức nào?
Liệt Thiên vội bay về phía sơn cốc.
Đám người Sở Lạc sau khi tỉnh lại, cũng đi theo.
Trong tiểu viện.
Một đám người đang chụm lại một chỗ, hiếu kỳ và ngơ ngác quan sát thân ảnh nằm trên mặt đất.
Đây là Thương Thiên?
Đây là sinh linh thuộc loại viên hầu, lông xù vàng óng ánh.
Điểm khác biệt lớn nhất so với viên hầu bình thường, đó là trên lưng nó mọc ra đôi cánh chim nhỏ trắng như tuyết.
Gương mặt và các bộ phận khác, ngược lại giống nhân tộc đến tám chín phần.
Bộ dáng giống như trẻ con.
Cánh tay dài nhỏ, giống như tay vượn, nhưng mà bàn tay thì giống tay người.
Cái đuôi thì có hai màu trắng đen, rất giống đuôi mèo.
Nhìn kỹ, ngoại trừ màu sắc bên ngoài, thì dạng vẻ cái đuôi rất giống Thiên Linh Miêu.
Nó đang nằm rạp trên mặt đất, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Một đám người đều ngây ngẩn.
Đây là Hạo?
Chúa tể Thương Thương vô số năm?
Tất cả đều lộ vẻ khó tin!
Trước một khắc thì là bóng lưng to lớn khủng bố vô biên, nhưng sau một khắc thì lại có bản thể như này?
Lúc Sở Huyền nhìn thấy bản thể của Hạo, trên mặt hắn cũng thoáng co giật.
Bất quá nghĩ kỹ lại, hắn liền hiểu ra mọi chuyện.
Gia hỏa này, cắn nuốt Hỗn Độn Chi Linh, cắn nuốt Thiên Dương Chi Thánh, còn chiếm được rất nhiều đại tạo hóa, do cắn nuốt quá nhiều sinh linh thiên địa giai đoạn đầu.
Cho nên chậm rãi lột xác thành bộ dáng hiện tại.



Bạn cần đăng nhập để bình luận