Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 163. Chính là thiếu nam nhân !

Chương 163. Chính là thiếu nam nhân !
Editor: Kingofbattle
Tuy là Tiểu Tà Vương không tu luyện tà công, bất quá tâm tính rất tà dị, nói về độ biến thái và độc ác, toàn bộ Tà Vương Đình cũng không có mấy ai hơn hắn.
Đợi khi nào Tà Vương nhường chức, Tiểu Tà Vương lên ngôi, thì Tà Vương Đình sẽ khôi phục về bình thường, tạm thời cứ chịu đựng.
Thời gian Tà Vương đảm nhiệm, là có giới hạn, không được đảm nhiệm trong thời gian dài, sau khi Tà Vương đời trước thoái vị, rốt cuộc đi về đâu, cũng không có ai biết.
Có khả năng rất lớn, là đã rời khỏi Nam Châu, đi qua những châu khác để đột phá Đế Cảnh.
Nói về phương pháp rời khỏi Nam Châu, chỉ có một cách, đó là nhờ Hắc Nguyệt Lâu, nhưng cần phải trả một cái giá rất lớn.
Không có bao nhiêu người, có năng lực rời khỏi Nam Châu.
Tần Trường Phương thở dài một hơi, cũng may là thần trí Tà Vương có vấn đề, sẽ không hợp tác cùng Đế Quốc Đại Càn
Người dẫn đội lần này của Cửu Kiếm Sơn, cũng không phải là tông chủ Tống Nhất Minh, mà là một vị lão giả, đang ngồi trên một tảng đá, trên gối đặt một thanh kiếm.
Tu vi bán Đế.
Đại trưởng lão Hồng Phi, thì tọa trấn tại ngọn núi Tần quốc.
Bên trên Cửu Kiếm Sơn, có một gã thanh niên, đứng ngạo nghễ, gương mặt anh tuấn uy vũ, hấp dẫn không ít ánh mắt nữ tử trẻ tuổi.
"Là Ứng Kiếm Không, tuyệt đỉnh thiên kiêu thế hệ này của Cửu Kiếm Sơn. "
"Chân cảnh tầng chín, dường như năm nay hắn chỉ mới năm mươi tuổi ? "
"Ta nghe nói, hắn là người ứng cử cho vị trí tông chủ đời tiếp theo của Cửu Kiếm Sơn. "
"Ngươi nói sai rồi, Ứng Kiếm Không cũng không muốn kế thừa vị trí tông chủ, hắn chỉ một lòng si mê với kiếm đạo, muốn trở thành người mạnh nhất Cửu Kiếm Sơn. "
Không ít người đều liếc nhìn bóng người đang đứng ngạo nghễ kia, sau đó xì xào bàn tán.
Trong đội ngũ Cửu Kiếm Sơn, có một người rất xinh đẹp, vẫn luôn chăm chú quan sát Ứng Kiếm Không.
Người dẫn đầu Thiên Đỉnh Sơn, cũng có tu vi bán Đế.
Thoạt nhìn rất lớn tuổi, chòm râu đỏ thẫm, giống như một ngọn lửa.
Sau lưng hắn, là một nữ tử rất xinh đẹp, cũng nhìn Ứng Kiếm Không.
"Gia gia, những bảo vật trong di tích cổ Bạch Thắng Sơn, nhất định sẽ rơi vào tay của Kiếm Không ca ca . "
Nữ tử bày ra bộ mặt mê trai, nói ra.
"Có lẽ vậy, sau chuyện di tích cổ này, sẽ tiến hành hôn lễ cho ngươi cùng Kiếm Không. "
Lão giả râu đỏ nói.
"Vâng, toàn bộ đều do Bằng gia gia làm chủ. "
Nữ tử mắc cỡ đỏ mặt, đáp lời.
"Ta nghe nói, hắn có quan hệ rất thân thiết với một sư muội trong Cửu Kiếm Sơn "
Lão giả râu đỏ hơi nhíu mày, lại nói.
"Gia gia, cháu đã biết chuyện này rồi, Kiếm Không ca ca cũng không lừa dối cháu, có thì đã sao, nhiều nhất chỉ là một tiểu thiếp, Kiếm Không ca ca rất ưu tú, cho nên có nhiều nữ tử hâm mộ cũng bình thường, chỉ lấy thêm vài tiểu thiếp cũng không có gì to tát, vừa vặn có thể hầu hạ cháu. "
Nữ tử không thèm để ý chút nào, nói ra.
Lão giả râu đỏ liền cạn lời.
Ầm ầm!
Không gian xung quanh hơi chấn động.
Ánh mắt của tất cả mọi người, đều nhìn về phía một mảnh kiến trúc hoang tàn, đang từ từ hiện ra.
Giờ phút này, nhìn qua di tích cổ này, giống như hải thị thận lâu (ảo ảnh).
Thời gian di tích cổ mở ra toàn bộ, đã rất gần rồi.
"Mấy nữ nhân Phiêu Hoa Các, tại sao giờ này vẫn chưa đến? "
Người đầu tiên mất kiên nhẫn là Tà Vương.
Những người khác đều im lặng.
Không nên trêu chọc Phiêu Hoa Các, dù sao thì những nữ nhân kia, lòng dạ khá hẹp hòi, rất dễ dàng ghi thù.
Cũng chỉ có Tà Vương, không biết sợ là gì.
Thậm chí còn nói kháy: "Nữ nhân Phiêu Hoa Các, chính là thiếu nam nhân, lầm bà lầm bầm, nếu như còn chưa tới, đừng trách hôm nào bản vương sẽ bắt vài người phát tiết đến sung sướng ! "
Những người khác tiếp tục im lặng, để cho một mình Tà Vương mắng đến hăng say, dù sao Tà Vương Đình cũng có quan hệ rất xấu với Phiêu Hoa Các.
Tà Vương hắn cũng không sợ đắc tội người khác.
Bọn họ cũng không có thâm cừu đại hận gì với Phiêu Hoa Các, cho nên dưới tình huống bình thường sẽ hạn chế làm những chuyện khiến đám nữ nhân kia tức giận.
Bỗng nhiên, tất cả mọi người nhìn về phía ngọn núi giữ lại cho Phiêu Hoa Các.
Chỉ thấy có một người, ôm một thanh kiếm trong ngực, ngang nhiên bước lên ngọn núi.
Khí tức trên người hắn, dường như chỉ có Huyền cảnh tầng một.
Trong mắt của những cường giả tại đây, chả khác gì sâu kiến.
Chẳng qua là, một kẻ yếu như vậy, lại dám leo lên ngọn núi Phiêu Hoa Các, đây là hắn muốn một người chiếm một ngọn núi ?
Ai cho hắn dũng khí này ?
Đinh Việt vừa xuất hiện đã được mọi người chú ý.
Hắn ôm một thanh kiếm, đứng một mình ở trên đỉnh núi, đối với những ánh mắt xung quanh, không thèm quan tâm.
Hắn áp chế tu vi xuống Huyền cảnh tầng một, thoạt nhìn yếu đến đáng thương, tựa hồ chỉ tuỳ tiện nhảy ra một người, đã có thể bóp chết hắn.
Trên ngọn núi Cửu Kiếm Sơn, Ứng Kiếm Không liếc nhìn Đinh Việt, khẽ nhíu mày, cũng không chú ý.
Trong mắt hắn, bất quá chỉ là một kẻ bị Cửu Kiếm Sơn trục xuất.
Bên trong đám người Cửu Kiếm Sơn, có một nữ tử nhìn về phía Đinh Việt, đôi mi thanh tú nhăn lại, ánh mắt lộ ra một tia chán ghét.
Đinh Việt đã thấy Ứng Kiếm Không, cũng thấy nữ nhân thanh mai trúc mã.
Nhưng mà, giờ phút này, trong lòng hắn rất tĩnh lặng.
Cửa ải đầu tiên vô thượng kiếm đạo, hắn đã vượt qua, quên người trong lòng đi !
Cửa thứ hai, hắn tự nhủ cũng đã vượt qua, sẽ không phân biệt đối xử với bất kỳ mỹ nữ nào, sẽ không dao động vì sắc đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận