Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 1099. Ngươi Có Tư Thế Vô Thượng (2)

Chương 1099. Ngươi Có Tư Thế Vô Thượng (2)
Editor: Kingofbattle.
Trong ngàn năm qua, Đại Thắng quốc phát triển càng thêm thịnh vượng.
Thiên Hạ Các từng phái người đến thiết lập phân bộ, kết quả đều bị cấm chế bên trong giết chết.
Cuối cùng phải đành buông tha.
Nơi đây quá hoang vắng, không đáng phái ra cường giả.
Hơn nữa, Thiên Hạ Các cũng biết, là do Y Linh Linh lưu lại hậu chiêu nhằm vào Thiên Hạ Các.
Không cần phải kêu người chịu chết.
Đại Thắng quốc cũng xuất hiện một vài thiên kiêu, nhưng cũng không lọt vào mắt Sở Huyền, cho nên hắn không có tâm tư thu đồ.
Sở Huyền tựa lưng trên ghế, ăn bánh ngọt do Tô Tiên Nhi làm, nhấp một ngụm trà, thảnh thơi tự tại.
Hắn đã quen với cuộc sống như vầy.
Mặc dù trôi qua mấy ngàn năm, cũng không cảm thấy buồn chán.
Có thể thu thêm vài vị đệ tử thì tốt rồi.
Đệ tử càng có thiên tư yêu nghiệt, thì càng dễ kích hoạt hệ thống ban thưởng.
Đúng lúc này, Sở Huyền ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Ầm ầm!
Lá chắn lực lượng ở chỗ này đã bị người phá tan, một bóng người chật vật, bay vút về phía sơn cốc.
Đó là một gã nam tử thanh niên, toàn thân chảy máu đầm đìa, bị thương rất nghiêm trọng.
Thực lực Thiên Cảnh tầng ba.
Lúc bay đến gần sơn cốc, đã lảo đảo sắp ngã.
Phốc!
Hắn ở trên không, phun ra một ngụm máu tươi, chống đỡ không nổi, chìm sâu vào hôn mê.
Trực tiếp rớt xuống.
Lại là một đại khí vận giả....
Sở Huyền thấy cảnh này thì hai mắt sáng ngời, rốt cục có đệ tử tới tận cửa.
Chỉ nhìn thoáng qua, có thể thấy khí vận của thanh niên này mênh mông như khói.
Giống như vô cùng vô tận.
Khí vận thế này, cũng không yếu hơn Y Linh Linh.
Hẳn là nhờ vậy, tên này mới có thể chạy trốn vào sơn cốc.
Sở Huyền không để ý đến gã thanh niên kia.
Dù sao cũng không chết được.
Chờ hắn tỉnh lại, tự nhiên sẽ mò vào tiểu viện.
Thanh niên té vào trong một mẫu dược điền, đè nát mấy bụi linh dược.
Linh dược hoá thành chất lỏng, thẩm thấu vào trong cơ thể thanh niên.
Khôi phục thương thế của hắn.
Thuận tiện giúp hắn đột phá cảnh giới.
Tiết Bình cảm thấy cả người nóng như lửa đốt, dường như trong người dư thừa lực lượng dùng không hết, khiến thân thể hắn sắp chịu không nổi, chuẩn bị nổ tung.
Tiết Bình ngồi bật dậy, cảm thấy có chút ngây dại.
Bản thân bị thương thế rất nặng, hiện tại đã khỏi hẳn, lại còn đột phá một cảnh giới nhỏ.
Chuyện đáng sợ hơn chính là trong cơ thể hắn, có một luồng linh khí khổng lồ, tựa hồ muốn xé rách kinh mạch cả người hắn.
Bất chấp được mất.
Tiết Bình vội vàng vận chuyển công pháp, luyện hóa linh khí trong cơ thể.
Nếu như chậm hơn một khắc, chỉ sợ sẽ bạo thể mà chết.
Theo linh khí được luyện hóa, thực lực của hắn vừa mới đột phá, lại bắt đầu tăng lên.
Chỉ chốc lát sau, Tiết Bình lại đột phá Thiên Cảnh tầng năm.
Đây là chuyện mà có nằm mơ, Tiết Bình cũng không dám nghĩ tới.
Mặc dù đột phá Thiên Cảnh tầng năm, nhưng linh khí trong cơ thể vẫn còn rất dồi dào, thân thể chống đỡ không nổi đã xuất hiện vết nứt.
Giờ phút này, Tiết Bình chỉ hận phẩm cấp công pháp không đủ cao, khiến cho tốc độ luyện hóa linh khí của hắn quá chậm chạp.
Cắn răng, điên cuồng luyện hóa linh khí trong cơ thể.
Một ngày sau, cảnh giới của hắn tăng thẳng lên tới Thiên Cảnh tầng bảy.
Lúc này Tiết Bình đã không còn cảm giác hưng phấn, mà chính là sợ hãi.
Linh khí trong cơ thể vẫn chưa có dấu hiệu hao hết, mơ hồ thân thể có cảm giác căng cứng.
Cũng may sau khi hắn đột phá Thiên Cảnh tầng bảy, thân thể không còn nguy cơ bị bạo thế.
Tiếp tục tu luyện!
Thêm một ngày nữa.
Hắn đột phá Thiên Cảnh tầng tám.
Rốt cục cảm giác căng phồng đã biến mất.
Trong khoảng thời gian ngắn, thực lực tăng vọt, nhưng Tiết Bình không cảm thấy vui vẻ chút nào.
Hắn cảm thấy, căn cơ của mình trở nên phù phiếm.
Khả năng khống chế lực lượng giảm đi nhiều.
Mặc dù là Thiên Cảnh bát trọng, nhưng mà hắn cảm thấy chiến lực của mình cũng không tương xứng.
Chỉ có chiến lực ngang với lúc hắn đột phá Thiên Cảnh tầng năm.
Kế tiếp, cần tiêu hao thời gian nhất định, để củng cố căn cơ, rèn luyện lực lượng.
Hiện tại, Tiết Bình mới có thời gian rãnh quan sát bốn phía.
Vừa liếc sơ qua hắn liền kinh ngạc muốn rớt hàm!
Mình lạc vào một cái bảo địa ?
Dõi mắt nhìn lại, tất cả đều là thiên tài địa bảo, trên phiến lá mỗi một nhánh cây, đều có đạo vận chuyển động.
Chớ nói Thiên Cảnh, cho dù là Khai Đạo giả, nhìn thấy cảnh này cũng phải đỏ mắt.
Hơi thở của Tiết Bình bắt đầu gấp gáp.
Lại nhìn xuống dưới chân, linh dược bị mình đè nát, hẳn là dịch dược chui vào trong cơ thể, mới giúp cho mình đột phá trong thời gian ngắn.
Đại cơ duyên...!
Tâm tình của Tiết Bình kích động khó có thể bình tĩnh.
Đã có nhiều thiên tài địa bảo như thế, cho dù tu luyện tới Khai Đạo Cảnh cũng không có vấn đề.
Các ngươi hãy đợi đấy!
Trong lòng Tiết Bình thầm phát thệ, sớm muộn gì ta cũng đoạt lại tôn nghiêm đã mất!
Đột nhiên, hắn nhìn về thiên tài địa bảo bốn phía.
Trong lòng của hắn kêu lộp bộp.
Có dấu vết của người gieo trồng!
Những thứ thiên tài địa bảo này, đều được gieo trồng chỉnh tề trong từng khối dược điền.
Nơi đây có người!
Chẳng lẽ là một cái đại tông môn?
Tông môn có thể gieo trồng ra thiên tài địa bảo bực này, há có thể bình thường?
Tất nhiên thực lực cùng cường đại.
Tiết Bình có chút lo lắng.
Chính mình phá nát một khối thiên tài địa bảo, sau đó còn hấp thu.
Môt khi bị người ở đây phát hiện, phải bồi thường ?
Hắn có thể bồi thường thế nào?
Không đền nổi, chẳng lẽ phải giao mạng ra?
Tiết Bình tự hỏi tư chất của hắn chỉ có thể coi là bình thường, sẽ không lọt vào mắt đại tông môn.
Trốn sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận