Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 447. Con ta có tư thế Nhân Vương !

Chương 447. Con ta có tư thế Nhân Vương !
Editor: Kingofbattle
Phượng gia xuất hiện hai vị Nhân Vương, Nhân Vương đời thứ nhất, đã là thời gian rất xa xưa rồi, lâu đến mức ngay chính người Phượng gia, cũng không nhớ tên của vị tổ tiên này.
Nhân Vương đời thứ hai, là người dẫn dắt Phượng gia quật khởi, kết quả tại thời điểm đỉnh cao, bị người đánh chết!
Mặc dù đã chuẩn bị hậu thủ, nhưng cũng chỉ còn sót lại một tia thần hồn.
Trong lòng của tất cả người Phượng gia đều cảm thấy rất uất ức.
Bọn hắn chỉ có một mong ước, chính là cứu tổ tiên Nhân Vương!
Đã có vô số tiền bối Phượng gia, tiến vào Hoang Cổ vực tìm kiếm chí bảo, đa số tiền bối Phượng gia, đều vẫn lạc khi đang tầm bảo.
Thẳng đến Phượng Như Bình, thiên kim Phượng gia, ngẫu đạt được đại cơ duyên.
Vốn tưởng rằng, có hi vọng cứu tổ tiên.
Ai ngờ được, nàng lại giấu làm của riêng, không chịu giao ra !
Đám tiền bối Phượng gia cực kỳ phẫn nộ!
Cấm địa phía sau núi, trước cửa một hang động âm u.
"Con của ngươi đã trưởng thành, thiên tư trác tuyệt, nếu ngươi không giao ra đạo quả, đừng trách chúng ta lòng dạ độc ác! "
Phượng Vân Tiên đứng ở trước hang động hét to.
Sau nửa ngày, bên trong truyền tới một giọng nói nữ nhân.
"Tam thúc, tại sao các ngươi cứ u mê không tỉnh? "
Giọng nói nữ tử tràn đầy phẫn nộ.
"Vì tổ tiên, phụ thân ta đã chết trên đường tầm bảo, gia gia cũng như thế, còn có rất nhiều vị tiền bối của Phượng gia, đều chết trên đường tầm bảo, đáng giá sao?"
"Còn muốn hy sinh bao nhiêu người của Phượng gia nữa? Dựa vào cái gì chứ? "
Phượng Vân Tiên cắn răng nói: "Ngươi thì biết cái gì, đó là tổ tiên chúng ta, ngươi biết hắn là ai sao? Chỉ cần giúp hắn sống lại, Phượng gia chúng ta sẽ mạnh nhất Cửu vực, ngươi có biết không? "
"Không có hắn, thì Phượng gia không thể nào mạnh hơn ư? Phụ thân ta không chết, gia gia của ta không chết, đại bá cũng không chết, có ai trong số bọn họ không phải là thế hệ thiên tư trác tuyệt không? "
Giọng nói nữ tử phẫn nộ dị thường: "Biết bao thế hệ thiên tư yêu nghiệt như thế, chẳng lẽ đều kém hơn một vị tổ tiên? "
"Đủ rồi! "
Phượng Vân Tiên lại gầm lên một tiếng : "Căn bản là ngươi không hiểu tầm quan trọng của tổ tiên! "
Hốc mắt của hắn đã đỏ hoe, giọng nói run rẩy: "Ngươi có giao ra hay không, chẳng lẽ ngươi cam nguyện chịu khổ, không quan tâm tới nhi tử của mình sao? "
"Ngươi có biết, những năm này nhi tử của mình sống ra sao không? "
"Mọi người đều gọi nó là tiểu quái vật, gặp đủ loại khi nhục! "
Trong hang động trở nên im lặng.
Phượng Vân Tiên lại nói: "Hoa Tử Anh vì cứu nhi tử của ngươi, đã sắp chết, ta xem hắn là nhi tử của ngươi, có huyết mạch Phượng gia, nên đã nhẹ tay, ngươi đừng ép buộc ta giết nó! "
"Không còn đạo quả. "
Phượng Như Bình tức giận nói: "Đạo quả đã bị ta ăn sạch, lúc ta mang thai, thì đã ăn đạo quả rồi! "
"Ngươi dám giết con ta? "
"Phượng Vân Tiên, con ta có phong thái Nhân Vương, ngươi dám hạ thủ sao? "
Phượng Vân Tiên gào thét, khiến cho vách núi bốn phía rung động, từng đạo ánh sáng lấp lánh, cản trở dư âm còn sót lại của Phượng Vân Tiên.
"Ngươi dám ăn đạo quả? "
"Đúng vậy, là ăn sạch, dựng dục con ta, con ta có tư thế Nhân Vương! "
Phượng Như Bình cười nói: "Vì một vị tổ tiên, đã khiến Phượng gia chết bao nhiêu tiền bối? Một hậu bối có tư thế Nhân Vương, chẳng lẽ lại kém hơn hắn sao? "
"Phượng Như Bình, tại sao ngươi có thể làm ra chuyện này! "
Phượng Vân Tiên rống giận nói: "Ta sẽ luyện hoá con của ngươi thành đan dược! "
"Có tác dụng sao? Cho dù ngươi có luyện con ta thành đan, liệu có thể cứu được tổ tiên? Buồn cười, chẳng lẽ con ta có tư thế Nhân Vương, ngươi cũng có thể bỏ qua? "
Phượng Như Bình cười to, có một loại khoái cảm trả thù.
"Những người như các ngươi, vì một vị tổ tiên, đã hại chết bao nhiêu người? Phụ thân ta đã chết, gia gia của ta cũng chết, đại ca của ta thì mất tích! "
"Bọn họ đều là người thân của ta, kết quả đều chết hết, vì sao các ngươi còn chưa chết? Nếu người chết là các ngươi, chắc chắn ta sẽ không nuốt riêng đạo quả. "
Hai mắt Phượng Vân Tiên đỏ thẫm, giọng nói cũng khàn khàn: "Bọn hắn đã chết, chẳng lẽ ta không cảm thấy buồn sao? "
"Ngươi thì biết cái gì ? "
"Đó là tổ tiên Phượng gia chúng ta..., đó là Nhân Vương của Phượng gia...! "
Giọng nói càng trở nên thổn thức.
Phượng Như Bình đã im lặng.
"Tổ tiên Nhân Vương Phượng Không? "
"Đúng vậy, là Nhân Vương Phượng Không, hắn......"
Phượng Vân Tiên ôm đầu thống khổ.
"Vậy thì sao chứ, ta vẫn không hối hận, con ta còn mạnh hơn hắn, con ta có tư thế Nhân Vương! "
Phượng Như Bình cười.
"Có phải Hạng Bang đã mê hoặc ngươi ? "
Bỗng nhiên gương mặt Phượng Vân Tiên trở nên dữ tợn, nói ra.
"Ta biết ngay mà, tên khốn kiếp Hạng Bang kia, không phải thứ tốt lành gì, nhất định là hắn đã mê hoặc ngươi! "
"Ta sẽ giết hắn! "
Bạn cần đăng nhập để bình luận