Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 1140. Tiên Thiên Âm Dương Viên Mãn (1)

Chương 1140. Tiên Thiên Âm Dương Viên Mãn (1)
Editor: Kingofbattle.
Thời điểm lồng ánh sáng rơi xuống tiểu viện, lập tức kinh động đến tất cả mọi người.
Tô Tiên Nhi vội vàng bước ra từ gian nhà gỗ.
Liệt Thiên cùng Xuân Lan, cũng nhanh chóng chạy ra khỏi tàng kinh các.
Khi nhìn thấy đứa bé nằm dưới đất, tất cả đều ngẩn người.
Tề nhạc trông thấy người lạ liền ngậm miệng, ngồi bệt dưới đất, cố gắng ngăn hai dòng nước mắt rơi xuống, nhưng mà nó không thể làm được.
Trong ánh mắt không che giấu được vẻ sợ hãi.
Liếc nhìn mấy người Sở Huyền.
Nhất là khi thấy Liệt Thiên, bộ dáng đầu người lơ lững giữa không trung, quả thực hùng hổ dọa người.
Tô Tiên Nhi quan sát chăm chú, đứa bé này khoảng 3 4 tuổi gì đó, quật cường mà ngậm miệng, cố gắng không bật khóc.
Nhưng mà hai hàng lệ trên mặt nó cứ rơi lã chã.
Trên gương mặt non nớt có dính một dấu son môi đỏ thẫm.
Đó là máu tươi!
Vừa nhìn liền có thể đoán được, đúa bé này vừa mới gặp nạn.
Tô Tiên Nhi nhịn không được mà bước tới trước mặt nó, nhẹ nhàng vuốt đầu, sau đó bế nó lên.
"Đừng có sợ. "
Nàng móc khăn tay ra, lau đi nước mắt trên mặt nó, cùng với dấu son môi đỏ thẫm kia.
Rốt cục Tề Nhạc nhịn không được, ghé vào đầu vai Tô Tiên Nhi khóc rống lên.
"Nương, ô ô......" (nương : mẹ )
Tô Tiên Nhi vừa an ủi, vừa nhìn về phía Sở Huyền.
Tề Nhạc khóc trong chốc lát, liền ngừng lại, đôi mắt trừng lớn mà nhìn Liệt Thiên, bộ dạng có chút sợ hãi.
"Không phải sợ, cứ xem hắn là trái bóng bay là được rồi. "
Liệt Thiên liếc mắt.
"Nói cho tỷ tỷ biết, ngươi tên là gì? "
"Ta là Ly Nhạc…. không phải, ta là Tề Nhạc, đúng, gọi là Tề Nhạc! "
Tề Nhạc cất tiếng nói non nớt.
Liệt Thiên lượn quanh người nó một vòng, sau đó mở miệng nói: "Kỳ quái, đứa bé này có tư chất rất bình thường..., tại sao lại rơi trúng chỗ này ? "
Hắn đã sớm biết rõ, Sở Huyền đã bố trí trong sơn cốc đủ loại cấm chế đại trận không hề tầm thường, nếu không phải là đại khí vận giả, người có vô thượng chi tư, thì không cách nào tiến vào được.
Xuân Lan có thể tiến vào, chứng tỏ khí vận của nàng không tầm thường, nên có phần cơ duyên này, là vận mệnh tạo hóa của nàng cho phép.
Đương nhiên, thiên phú của Xuân Lan cũng không kém, có vô thượng chi tư.
Sau khi nàng hoàn thành công đoạn viên mãn âm dương, thì khoảng cách chạm tới Vô Thượng Cảnh đã không còn xa nữa.
Nghe thấy Liệt Thiên thốt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Nhạc liền căng cứng, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy tay áo của Tô Tiên Nhi.
Một câu "Tư chất bình thường" chính là đả kích không nhỏ đối với nó.
Nó cũng là bởi vì thế, mới bị phụ thân vứt bỏ, cuối cùng mẫu thân vì bảo vệ hắn mà chết.
Tuy rằng tuổi của Tề Nhạc rất nhỏ, nhưng cũng không phải là không biết gì sất.
Tô Tiên Nhi trừng mắt liếc Liệt Thiên, phiền muộn nói: "Nói bậy gì đó. "
"Tiểu Nhạc, đừng nghe hắn chém gió, thiên phú của ngươi rất tốt, có thể tiến vào nơi này, đều là thiên chi kiêu tử! "
Khoé miệng Liệt Thiên co giật vài cái, bèn nói: "Ta nào có chém gió, đúng là nó có tư chất bình thường.... "
Nhìn về phía Xuân Lan nói: "Ngươi nói xem, có phải tư chất của nó bình thường? "
Xuân Lan hơi do dự một chút, không có trả lời.
Nói quá thẳng, có thể tổn thương lòng tự trọng của đứa bé....
Gia hoả Liệt Thiên này đúng là người không tim không phổi, mới tùy tiện nói trực tiếp như vậy, không sợ tổn thương đứa nhỏ này.
Bất quá nàng cũng không có trả lời, kỳ thật đã có đáp án.
Bàn tay nhỏ bé của Tề Nhạc càng nắm chặt hơn.
Trong hốc mắt của nó lại ứa ra chút nước.
Tô Tiên Nhi vừa an ủi nó, vừa nhìn về phía Sở Huyền nói: "Tiên sinh, ngài có thu nhận tiểu Nhạc làm đồ đệ không? "
Nếu như tiến vào sơn cốc, lại là một đứa bé nhỏ tuổi, vừa mới gặp đại nạn, cho dù tư chất thế nào thì cũng không nên xua đuổi nó.
Tô Tiên Nhi đã quyết định, nếu như Sở Huyền không thu, nàng sẽ thu nhận người đệ tử này.
Sở Huyền nhẹ gật đầu, nói: "Đương nhiên! "
Tô Tiên Nhi vội vàng thả Tề Nhạc xuống, ôn nhu nói: "Nhanh tới bái sư! "
Nàng lo là Sở Huyền sẽ đổi ý.
Tề Nhạc nhỏ tuổi, nhưng rất là lanh lợi, lúc này chạy tới dập đầu bái phục.
"Đệ tử Tề Nhạc, xin bái kiến sư tôn! "
"Rất tốt, ngươi đứng lên đi. "
Sở Huyền nhẹ gật đầu.
Liệt Thiên há hốc mồm, tư chất của Tề Nhạc quá phổ thông đi..., vậy mà Sở Huyền lại thu làm đệ tử thân truyền?
Cho dù thương nó, cũng không nên thu làm đệ tử thân truyền chứ?
Một đứa đệ tử tư chất bình thường, ảnh hưởng tới chất lượng đệ tử Huyền Môn….
Chẳng lẽ, Tề Nhạc có thể chất đặc thù gì đó, mà mình lại không thể nhìn ra?
Liệt Thiên nhịn không được, lại lượn quanh người Tề Nhạc vài vòng.
Xuân Lan cũng rất khó hiểu.
"Môn chủ, tư chất của nó rất bình thường..., ta nói một câu hơi khó nghe, ngươi thu nó làm thân truyền, sẽ ảnh hưởng đến chất lượng chân truyền Huyền Môn...."
Liệt Thiên lướt vài vòng quanh Tề Nhạc, lại nói tiếp: "Nếu không thì vậy đi, ta nhận nó làm đệ tử, xem như đệ tử ngoại môn? "
Sắc mặt Tề Nhạc lộ vẻ khẩn trương, dựa sát vào người Tô Tiên Nhi, bàn tay nhỏ bé cầm lấy vạt áo của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn rất căng thẳng.
Tô Tiên Nhi tức giận đến mức muốn chửi cha mắng mẹ Liệt Thiên.
Xuân Lan cũng quăng cho Liệt Thiên ánh mắt bất mãn.
Nhưng mà Sở Huyền chỉ cười nói: "Huyền Môn chúng ta, chỉ có đệ tử chân truyền, không có đệ tử ngoại môn. "
Kế tiếp lại nhìn về phía Tề Nhạc, bèn nói: "Người có thể gia nhập Huyền Môn, đều là đại khí vận giả, tư chất bất phàm, hắn cũng không phải ngoại lệ. "
Nhưng mà Liệt Thiên nghi ngờ, hỏi một câu: "Ta nhìn không ra nó có thiên phú gì..., cũng không thấy có thể chất đặc thù gì...? "
"Xuân Lan, ngươi thì sao, có nhìn ra gì không? "
Xuân Lan đành lắc đầu, nói: "Không có. "
Nàng cũng rất tò mò, thấy thế nào thì Tề Nhạc chỉ có tư chất phổ thông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận