Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 966. Xuất Thủ (1)

Chương 966. Xuất Thủ (1)
Editor: Kingofbattle.
Càn gào thét điên cuồng.
"Thì ra là ngươi! "
Phàn chính là một vị tuấn kiệt của nhân tộc.
Bi kịch của Vận, không tránh khỏi liên quan tới người này.
Hắn từng lén lút, giết hại rất nhiều tuấn kiệt có thiên phú trác tuyệt của nhân tộc.
Phạm phải tội nghiệt khó có thể tha.
Sau đó Càn tự mình ra tay, giết Phàn trước tổ địa nhân tộc.
"Ác Ma! "
Càn nổi giận gầm to một tiếng.
Không ngờ Phàn chính là hóa thân của Ác Ma.
Trước kia tất cả mọi chuyện, đều do một tay Ác Ma tạo ra.
Phiêu cũng ngây ngẩn cả người.
Phàn, chính là hóa thân của Ác Ma?
Một nhóm người đứng đầu nhân tộc đều rơi vào ma đạo, chỉ sợ chính là kiệt tác của Ác Ma.
Càn gào thét, bắt đầu tích súc Đại Đạo cùng thiên địa của Ác Ma thành một hạt châu nhỏ.
Nhục thân của hắn không ngừng rạn nứt.
Thần hồn cũng lộ ra ngoài.
Một thân khí huyết kinh khủng, không ngừng ngưng luyện.
Khí huyết dung hoà cùng thần hồn, tiếp tục đan xen với Đại Đạo, hóa thành một chú văn cực lớn.
"Ác Ma, ta muốn cho ngươi mãi mãi không được siêu sinh, trọn đời cũng không thể nào chết hẳn, ta muốn ngươi vĩnh viễn thừa nhận thống khổ tra tấn. "
Giọng nói oán độc của Càn vang vọng khắp Hỗn Độn.
"Mặc dù Hỗn Độn có sụp đổ, ngươi cũng phải thừa nhận loại tra tấn này! "
Ầm ầm!
Chú văn cực lớn, khắc ở trên mặt viên châu do Ác Ma biến thành, chỉ lưu lại một tia ý niệm của Ác Ma, nhưng lại không có chết hẳn.
Càn hiến tế bản thân, tra tấn Ác Ma mãi mãi, vĩnh viễn không được giải thoát.
"Càn, ngươi điên thật rồi! "
Ác Ma kêu thảm.
Trong lòng đã thầm hối hận, đáng lẽ không nên kích thích gã điên này.
Bây giờ hắn phải chịu tra tấn mãi mãi, nhưng lại không thể chết đi, không thể nào giải thoát.
Ác Ma càng nghĩ càng sợ hãi.
"Ta đã sớm điên rồi! "
Càn cười nói điên cuồng, trong mắt chảy xuống huyết lệ.
Khí tức bắt đầu tán loạn.
Thần hồn cũng bắt đầu trở nên hư ảo.
Đám người đang vây xem không khỏi trầm mặc.
Ầm ầm!
Bên trên viên châu do Ác Ma hoá thành, giờ khắc này xuất hiện một loại pháp tắc, tựa hồ ghi nhớ chú văn của Càn.
Người đang vây xem cuộc chiến đều biến sắc.
Phái tắc Chí Thượng Hỗn Độn trong truyền thuyết lại hiện ra!
Đây là chứng kiến chú văn của Càn sao?
Đã như vậy, trừ phi phá huỷ cỗ pháp tắc này, nếu không thì trọn đời của Ác Ma không thể nào giải thoát rồi.
Càn nở một nụ cười.
Nhục thân nứt ra, thần hồn biến thành hư ảo, bắt đầu tiêu tán.
Nhìn thấy bên trên viên châu có gương mặt hư ảo của Ác Ma.
"Ác Ma, ta được giải thoát rồi, còn ngươi thì mãi mãi bị trừng phạt, có gắng tận hưởng thụ đi, ha ha ha. "
Rống!
Ác Ma gào thét, gương mặt vặn vẹo, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Hắn thật sự sợ hãi.
"Càn, tha cho ta đi, ngươi giết ta đi, ta cho ngươi biết một bí mật, có thể Vận còn chưa chết, chẳng qua là thay đổi thân phận khác. "
"Thật sự, nàng có thể đã sống lại, Miểu đã từng lưu lại một vài thứ, ý đồ dẫn dắt Vận khôi phục trí nhớ, xuyên tạc trí nhớ Vận, cố tình thay thế ngươi thành hắn. "
"Thật sự là vậy, ngươi giết ta, ta sẽ nói cho ngươi biết, Miểu lưu lại thủ đoạn ở nơi nào."
Ác Ma khóc lóc cầu xin.
"Ác Ma, ta sẽ không tin ngươi. "
"Ha ha, nếu như Vận còn sống, dù nàng yêu thích ai cũng được, không nên ở lại bên cạnh ta, ta chỉ khiến nàng chịu nhiều cực khổ, chỉ mang đến bi thương......"
Càn cười, khóc, tựa hồ nhớ lại ký ức trước kia.
Thần hồn hư ảo không chịu nổi.
Nhục thể rạn nứt gần hết.
Mị rơi lệ bước tới gần hắn, nhịn không được đưa tay, vuốt ve trên gương mặt rạn nứt của Càn.
"Ngươi, trong lòng ngươi chỉ có tỷ tỷ? "
Càn liếc nhìn nàng, đang muốn tránh né bàn tay của nàng, nhưng mà không làm được.
"Mị, ngươi không nên chấp mê bất ngộ. "
"Ngươi khuyên ta không nên chấp mê bất ngộ, một mực khuyên ta......"
Mị khóc rất thương tâm.
"Ngươi biết rõ ràng, nếu tỷ tỷ không còn, ngươi còn có ta..., vì sao ta không thể thay thế tỷ tỷ chứ? "
"Ngươi là ngươi, nàng là nàng. "
Càn vươn tay vuốt ve mái tóc của Mị, giọng nói trở nên nhu hòa: "Cố gắng sống tốt, nên sống vui vẻ. "
Bàn tay của hắn bắt đầu vỡ vụn.
Càn quay đầu lại nhìn về phía Cửu Vực.
Bỗng nhiên, trong lòng hắn chấn động.
Hắn nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp.
"Vận! "
Không biết hắn lấy đâu ra sức lực, bỗng nhiên vọt về phía Cửu Vực.
Mị ngẩn ngơ, nhìn về phía Cửu Vực.
Chỗ đó có một bóng người xinh đẹp đang đứng.
Trong đầu nàng nổ vang một tiếng.
Là tỷ tỷ của mình?
Phiêu cũng ngây dại.
Vận, thật sự chưa chết sao?
Nàng đang ở trong Cửu Vực?
Tất cả mọi người đều trố mắt nhìn một màn này.
Khung cũng tương tự.
Bạo Ma cùng Huyết Ma, đã thoát khỏi toà thiên địa của Sở.
Ác Ma đã bị nguyền rủa trọn đời, cho nên Sở không cần nhốt bọn hắn tiếp.
Ngay cả Ma Tổ, cũng không cách nào giải cứu Ác Ma.
Trừ phi, Ma Tổ có thể phá vỡ, xoá đi ấn ký pháp tắc Chí Thượng Hỗn Độn.
Hiển nhiên là Ma Tổ không có năng lực này.
Càn lập tức vọt tới bên người Tần Khả Vận.
Thân thể cùng thần hồn của hắn chẳng còn lại gì.
"Vận! "
Tần Khả Vận liếc nhìn hắn, trầm mặc trong chốc lát, sau đó mở miệng nói: "Ta không phải tên Vận, ta là Tần Khả Vận, nhân tộc. "
Trong Hỗn Độn, tất cả cường giả đều khẽ giật mình.
Tần Khả Vận, nhân tộc?
Vận, thật sự chuyển thế thành nhân tộc ?
"Ha ha, Tần Khả Vận, vậy thì Tần Khả Vận. "
Càn sửng sốt một chút, kế tiếp cười phá lên.
"Quên đi chuyện trước kia rất tốt, nên quên, Vận đã biến mất! "
Thần hồn cùng thân thể hắn bỗng nhiên tán loạn, chỉ còn lại một đạo ánh sáng hiện ra trước mặt Tần Khả Vận.
"Đây là cảm ngộ Đại Đạo cả đời ta, nàng trả giá vì ta rất nhiều, xem như hôm nay ta sẽ trả lại cho nàng! "
Đây là câu nói cuối cùng của Càn trước khi biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận