Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 1110. Huyền Môn Kinh Các (1)

Chương 1110. Huyền Môn Kinh Các (1)
Editor: Kingofbattle.
Liệt Thiên tự cho rằng mình đã nhìn thấu suy nghĩ của Sở Huyền.
Lúc này hắn mới đồng ý: "Tốt, một lời đã định. "
Người trẻ tuổi đúng là thích sĩ diện, muốn mình đi theo Y Linh Linh một thời gian ngắn, chỉ điểm cho nàng một chút, nhưng lại không nói toạc móng heo ra.
Vậy mà quanh co lòng vòng, còn dùng loại thủ đoạn đánh cược này tạo lý do.
Được rồi, không thể lật tẩy hắn.
Mọi người ngầm hiểu ẩn ý bên trong là được.
Trong lòng Liệt Thiên thầm cười trộm.
Trên mặt Sở Huyền cũng nở nụ cười.
Lão móm Liệt Thiên này, đầu óc không được thông minh cho lắm thì phải.
Thực cho rằng, mình đang tìm cớ cho hắn rời cốc?
Không khiến ngươi hiểu lầm một chút, làm sao ngươi dám cam tâm tình nguyện đánh cuộc?
Quả thật muốn đánh cược lớn, thì Liệt Thiên cũng không phải dạng vừa, chắc chắn sẽ không mắc câu.
Cái đầu của ngươi làm bóng cho ta đá chắc rồi !
"Ta phải đi vào lướt một vòng. "
Liệt Thiên cười ha hả, sau đó bay về phía tàng kinh các.
Y Linh Linh theo sát ở phía sau.
Huyền Môn Kinh Các, bố trí rất đơn giản.
Tầng dưới cùng, chỉ chứa bí tịch Khai Đạo cảnh.
Tầng thứ hai là từ Khai Đạo Cảnh đến phía dưới Siêu Thoát Đạo Cảnh.
Tầng thứ ba là Siêu Thoát Đạo Cảnh, tầng thứ tư là Sáng Đạo Cảnh.
Tầng thứ năm là Vô Thượng Cảnh.
Y Linh Linh dừng lại ở tầng thứ hai, không có đi tiếp.
Rất nhanh nàng đã tìm được bí tịch về Thánh Đạo Đế Cảnh.
Hơn nữa còn tìm được cảm ngộ tu luyện của Thánh Đạo Đế Cảnh, thuộc về Không U Linh Thể.
Tựa hồ là bí tịch của một vị cường giả Không U Linh Thể để lại.
Liệt Thiên thì cười ha hả, trực tiếp bay lên tầng trên.
Bí tịch Sáng Đạo Cảnh, khẳng định ở tầng trên nữa
Kết quả, hắn phát hiện mình không thể bay lên.
Tựa hồ có vách ngăn vô hình, ngăn cản hắn.
Mình không thể đi lên ?
Liệt Thiên khẽ giật mình, dựa vào tu vi của mình, chẳng lẽ không thể nào leo lên tầng cao nhất?
Tầng cao nhất, cũng không thể là bí tịch Vô Thượng Cảnh?
Nói đùa gì vậy.
Sở Huyền còn chưa phải cường giả Vô Thượng Cảnh.
Liệt Thiên lắc đầu, cảm giác suy nghĩ này của mình quá vớ vẩn.
Vô Thượng Cảnh..., ai có thể lưu lại bí tịch Vô Thượng Cảnh?
Cho dù là cường giả Vô Thượng Cảnh, cũng không cách nào để lại bí tịch, bởi vì trên thế gian này, không tồn tại bảo vật ghi chép tu hành của Vô Thượng Cảnh.
Tự nhiên không thể nào dựa vào ngoại vật mà để lại truyền thừa.
Sáng Đạo Cảnh còn vậy, huống chi là Vô Thượng Cảnh.
Sáng đạo quá khó khăn, vượt quá sức tưởng tượng.
Không chỉ là cần cảm ngộ đối với Đại Đạo.
Còn phải sáng tạo ra Đại Đạo thuộc về bản thân mình.
Từ trước tới nay, có bao nhiêu vị thiên kiêu, đều là hạng người kinh tài tuyệt diễm, cuối cùng đều mắc kẹt tại Siêu Thoát Đạo Cảnh, không cách nào sáng đạo.
Liệt Thiên từng là cường giả Sáng Đạo Cảnh, tự nhiên biết rõ muốn sáng đạo thì khó khăn bực nào, lúc trước hắn cũng là hạng người yêu nghiệt uy danh hiển hách, nổi danh khắp thế giới Thiên Dương.
Nhưng mà vì đột phá Sáng Đạo Cảnh, hắn đã hao phí không biết bao nhiêu năm.
Hắn từng nghe Vô Thượng Cảnh giảng đạo rất nhiều lần, cho dù là vậy cũng rất khó để sáng tạo ra Đại Đạo thuộc về mình.
Chỉ nhiêu đó thôi, đã có thể cảm nhận muốn Sáng Đạo Cảnh khó tới mức nào.
Đã không thể lên tầng cao nhất, Liệt Thiên cũng không có mạnh mẽ xông vào.
Mà là quay trở xuống tầng thứ tư.
Vừa bay xuống dưới, hắn chỉ nhìn thấy trước mặt có ba quyển sách nhỏ.
Trong lòng thầm cười trộm, ba quyển sách này nhất định là bí tịch Siêu Thoát Đạo Cảnh.
Nhìn từ bên ngoài thì quyển sách này có vẻ bất phàm, nhưng mà muốn ghi chép tin tức liên quan tới Sáng Đạo Cảnh, đó là chuyện không tưởng.
Dùng thần niệm chộp tới, lập tức mang quyển sách tới trước mặt.
Thuận tiện mở ra.
Ầm!
Trong nháy mắt, cả người Liệt Thiên đều sợ ngây người.
Quyển sách nhỏ này, không ngờ chính là do pháp tắc Đại Đạo ngưng tụ mà thành?
Hơn nữa bên trong sách nhỏ, vậy mà ghi chép về sáng đạo !
Hắn từng là Sáng Đạo Cảnh.
Chỉ liếc mắt sơ đã nhận ra, đúng là trong này ghi chép về Sáng Đạo Cảnh.
Phía trên ghi chép về sáng đạo, bao gồm làm thế nào cảm ngộ Đại Đạo, làm thế nào sáng tạo ra Đại Đạo thuộc về mình.
Thậm chí còn ghi lại phương pháp đường tắt.
Đương nhiên, lựa chọn đường tắt đột phá Sáng Đạo Cảnh, xem như tiềm lực đã tiêu hao hết.
Hơn nữa, sáng tạo ra Đại Đạo cũng là loại yếu kém.
Thuộc cường giả hạng bét trong Sáng Đạo Cảnh.
Cho dù yếu thế nào, thì đó cũng là Sáng Đạo Cảnh.
Liệt Thiên xem mà ngây dại.
Đọc qua sách nhỏ trong tay, thật lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Tựa hồ hắn nhớ lại trước kia, vì tìm kiếm phương pháp sáng đạo, trải qua biết bao gian khổ, thăm hỏi rất nhiều cường giả Sáng Đạo Cảnh.
Thậm chí vì muốn nghe Vô Thượng Cảnh giảng đạo, mà bỏ ra một cái giá rất đắt.
Có thể nói là tốn công đi lại khắp nơi.
Hắn là Liệt Thiên Thánh Đế, chính là quật khởi từ tầng lớp thấp kém mà trưởng thành, danh tiếng lấn át vô số truyền nhân của đại tông môn, đại thế gia, đánh bại vô số truyền nhân của thế lực cường đại.
Lại chỉ có thể dừng ở Siêu Thoát Đạo Cảnh?
Cuối cùng lại bị từng gã bại tướng dưới tay, từng bước một đuổi kịp và vượt qua?
Cũng bởi vì đối phương có tổ tông là cường giả Sáng Đạo Cảnh, thậm chí tổ tông Vô Thượng Cảnh, có thể nhận được chỉ điểm, hiểu được thế nào là sáng tạo Đại Đạo?
Thuận lợi đột phá Sáng Đạo Cảnh hơn hắn ?
Hắn không cam lòng!
Vì muốn đột phá Sáng Đạo Cảnh, hắn đã phải trả giá nhiều lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận