Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 1142. Tiên Thiên Âm Dương Viên Mãn (3)

Chương 1142. Tiên Thiên Âm Dương Viên Mãn (3)
Editor: Kingofbattle.
Vô Thượng Chúa Tể, tại thời thượng cổ, đã là tồn tại chỉ có trong truyền thuyết.
Đến hôm nay, Vô Thượng Chúa Tể đã biến mất tăm tích, chỉ nghe thấy Vô Thượng Cảnh là còn tồn tại.
Tề Nhạc, vậy mà có thể bước vào cảnh giới phía trên Vô Thượng Chúa Tể?
Mở ra con đường tu luyện mới?
Vừa nghĩ tới Tề Nhạc, Tiên Thiên Âm Dương Viên Mãn, cũng không phải là không có loại khả năng này....
Kế tiếp Liệt Thiên lại nhìn về phía Sở Huyền.
Vị môn chủ Huyền Môn này, thần bí khó lường, không thể nắm bắt, như vậy thì hắn có loại tư chất gì?
Có phải hắn cũng có khả năng vượt qua Vô Thượng Chúa Tể?
Tô Tiên Nhi cũng giật mình, vậy mà Sở Huyền lại đánh giá Tề Nhạc cao tới vậy.
Nàng cũng biết rõ, trong đám đệ tử đầu tiên, người mà Sở Huyền coi trọng nhất chính là Hắc Nguyệt!
Ngay cả Sở Ách, cũng không bằng Hắc Nguyệt.
Vậy mà Tề Nhạc còn vượt qua Hắc Nguyệt?
"Tiên sinh, tiểu Nhạc còn mạnh hơn so với Hắc Nguyệt tỷ tỷ ? "
Liệt Thiên cùng Xuân Lan liền vểnh tai nghe lén.
Hắc Nguyệt?
Một vị đệ tử khác của Sở Huyền?
Hai người bọn họ cũng biết, ngoại trừ Y Linh Linh cùng Tiết Bình ra, Sở Huyền còn có chín vị đệ tử khác.
Dựa theo suy đoán của Liệt Thiên, chỉ sợ chín vị đệ tử kia đang ở trong Hỗn Độn.
Sở Huyền nhẹ gật đầu, nói: "Dù sao Hắc Nguyệt cũng cần viên mãn âm dương, cho dù thiên phúa của nàng bất phàm, nhưng vẫn kém một chút so với Tề Nhạc."
Thần hồn của Hắc Nguyệt, chính là pháp tắc siêu nhiên của thời kỳ Đại Hỗn Độn bị nghiền nát mà biến thành.
So với những loại thiên phú khác còn mạnh hơn, cũng không kém phần đặc thù. Dù sao cũng là pháp tắc siêu nhiên phục hồi, Hắc Nguyệt trở thành Vô Thượng Chúa Tể, ắt hẳn là không có vấn đề.
Nhưng mà so với Tiên Thiên Âm Dương Viên Mãn của Tề Nhạc, có khả năng đột phá Chư Thiên, thì vẫn kém một bậc.
Đương nhiên, cái này chỉ là chênh lệch về tư chất của mỗi người.
Thành tựu của tu luyện giả, tất nhiên tư chất sẽ là yếu tố quan trong nhất, nhưng cũng không phải là duy nhất.
Hắc Nguyệt có kinh nghiệm thúc đẩy Thiên Đạo, mặc dù tư chất kém hơn, nhưng chưa hẳn thành tựu sẽ kém hơn Tề Nhạc.
Tạm thời mà nói, Sở Huyền vẫn xem trọng Hắc Nguyệt hơn.
Bởi vì bất luận là thủ đoạn hay tâm tính, các loại mưu đồ, Hắc Nguyệt đều rất thông thạo.
"Đây chỉ là chênh lệch trên khía cạnh tư chất, nếu nói về thành tựu, ắt hẳn Hắc Nguyệt sẽ không thua Tề Nhạc. "
Sở Huyền dừng một chút, lại nói tiếp: "Còn có gia hoả Đinh Việt kia, chỉ sợ cũng sẽ không chịu rớt lại phía sau. "
Đinh Việt chính là kiếm đạo thuần túy...!
Chính là bởi vì thuần túy, mới càng thêm bất phàm.
Gia hoả kia, trong lòng không nữ nhân, rút kiếm có thể đồ thần!
Sau khi nhận Tề Nhạc làm đệ tử, bởi vì hắn còn nhỏ, liền giao cho Tô Tiên Nhi cùng Xuân Lan dạy dỗ.
Sở Huyền cũng không có truyền thụ công pháp tu luyện.
Tề Nhạc cũng bắt đầu kể lại mọi chuyện một lượt.
Theo thời gian lâu dần, Tề Nhạc cũng không còn bi thương, chẳng qua là khó có thể loại bỏ cừu hận.
Nó rất ưa thích đi bên cạnh Tô Tiên Nhi cùng Xuân Lan.
Nhìn thấy bộ dạng Liệt Thiên có chút doạ người.
Dù sao một cái đầu người bay tới bay lui, quá kinh dị rồi.
Nhất là đối với trẻ nhỏ mà nói.
Sở Huyền cảm thấy chuyện này không thể chấp nhận, đệ tử của hắn, sao có thể sợ hãi cái mặt hàng Liệt Thiên kia?
Lúc còn nhỏ lưu lại bóng ma tâm lý, khi trưởng thành rất khó loại trừ.
Vì thế, Sở Huyền trực tiếp gọi Liệt Thiên tới trước mặt
"Nhạc nhi, ngươi tới đây. "
Tề Nhạc nhanh chóng chạy tới.
"Sư tôn. "
Sở Huyền đặt Liệt Thiên ở trên mặt đất, rồi nói: "Nhạc nhi, sư tôn cho ngươi quả bóng này để đá giải trí. "
Đôi mắt Tề Nhạc trừng lớn, nhìn thấy Liệt Thiên lộ vẻ bất đắc dĩ.
"Bóng? "
"Đúng vậy, ngươi có thể lấy hắn làm bóng để đá. "
"Thật sự có thể chứ? "
Bộ dáng Tề Nhạc có chút không dám.
"Đương nhiên là có thể, đây là một quả bóng. "
Sở Huyền cho hắn ánh mắt khích lệ.
Tề Nhạc giơ chân lên, nhẹ nhàng sút Liệt Thiên một cái.
Kết quả, Liệt Thiên không thèm nhúc nhích.
Doạ cho Tề Nhạc sợ vãi đái chạy tới gần Sở Huyền.
"Nhạc nhi, ngươi phải học bộ dáng của vi sư, ra sức đá một cú thật mạnh. "
Sở Huyền tung một đá, sút cho Liệt Thiên lăn ra ngoài sân.
Hai mắt Tề Nhạc liền trừng lớn, bộ dạng có chút kích động.
Liệt Thiên đã bay trở về.
"Ngươi xem, quả bóng này đá bay, còn có thể tự động trở về, ngươi thử lại lần nữa xem. "
Tề Nhạc cố gắng cẩn thận đi tới trước Liệt Thiên, nâng chân nhỏ lên, học theo dáng vẻ của Sở Huyền lúc nãy, tung ra một cước.
Liệt Thiên lập tức bay ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, lại đã bay trở về.
"Thú vị không? "
Sở Huyền cười hỏi.
Gương mặt bé nhỏ của Tề Nhạc đỏ bừng, có chút khẩn trương, cũng có chút hưng phấn.
Cái đầu nhỏ gật gật nói: "Vâng, thật thú vị! "
"Thú vị, vậy chơi nhiều một chút, phải bồi tiếp Liệt Thiên tiền bối chơi nhiều vào. "
Sở Huyền vuốt nhẹ lên đầu hắn, bèn nói.
Tề Nhạc bắt đầu không còn sợ Liệt Thiên nữa, mỗi ngày đều chơi rất vui vẻ.
Liệt Thiên cảm thấy quá thất bại rồi.
Cũng may sau khi Tề Nhạc đá vài lần, tuổi còn nhỏ cũng biết chừng mực, cũng không lấy hắn làm bóng để đá nữa, mà là ưa thích cưỡi trên đầu Liệt Thiên, bay tới bay lui trong sơn cốc.
Liệt Thiên bị hai nữ nhân Xuân Lan, Tô Tiên Nhi bức ép, cũng chỉ có thể nín nhịn chơi đùa của đứa bé Tề Nhạc này.
Tề Nhạc đã tròn 5 tuổi.
Hắn đi vào sơn cốc đã hai năm.
Mỗi ngày đều ăn thiên tài địa bảo, cả người giống như đúc từ ngọc, khả ái lạ thường.
Tuy rằng hắn đã 5 tuổi, hơn nữa còn chưa có bắt đầu tu luyện.
Nhưng mà lực lượng cơ thể của hắn đã vượt qua Đế Cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận