Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 1165. Không Nói Võ Đức (2)

Chương 1165. Không Nói Võ Đức (2)
Editor: Kingofbattle.
Rất nhiều thiên kiêu đời sau, đều giẫm lên cường giả, thiên kiêu thế hệ trước để quật khởi, cuối cùng leo đến cảnh giới cực cao.
Rồi lại bị mắc kẹt tại bình cảnh không thể đột phá, dành phần lớn thời gian khổ tu, sau đó lại trở thành đá đặt chân cho thiên kiêu đời sau.
Vòng lẩn quẩn thường thường đều là như thế.
Y Linh Linh có thể đánh bại đám cường giả đời trước, trong đó cũng không thiếu thiên kiêu từng là hắc mã độc chiếm danh tiếng đệ nhất, kết quả cũng phải biến thành đá đặt chân cho người sau hay sao?
Một ngày nọ, có phải Y Linh Linh cũng phải gặp tình cảnh này ?
Đương nhiên, cũng không phải là vị thiên kiêu đệ nhất nào cũng trở thành đá đặt chân cho kẻ phía sau.
Nhưng dù là người nào cũng không thể cam đoan, thiên kiêu yêu nghiệt hôm nay, trong tương lai sẽ không trở thành đá đặt chân cho thiên kiêu đời sau.
Sở Huyền cười ha ha, bèn nói: "Thiên phú cũng không phải là tất cả, không hẳn tất cả đệ tử Huyền Môn đều có thể vô địch. "
Cái nhìn của hắn rất thoáng.
Đệ tử Huyền Môn có bao nhiêu người?
Làm sao mà người nào cũng là mạnh nhất, không có đối thủ ở bên ngoài cho được ?
Hắn chỉ cần bảo đảm một chuyện, đó là Huyền Môn vẫn luôn là thế lực mạnh nhất.
Dựa vào nội tình của Huyền Môn, cùng với sư tôn như hắn, đệ tử Huyền Môn há có thể chậm tiến hơn kẻ khác ?
Có một vị đệ tử, chiếm lấy vị trí đệ nhất, đã đủ chứng minh Huyền Môn rất mạnh rồi.
"Nhưng không có bất kỳ thế lực nào, có thể rung chuyển Huyền Môn. "
Liệt Thiên liền ngẩn người.
Sở Huyền tự rót cho mình một chén trà, khẽ nhấp một cái, bèn nói: "Lão Liệt à..., thiên kiêu thì ở đâu mà chả có, nhưng cũng không phải thiên kiêu yêu nghiệt nào đều có thể gia nhập Huyền Môn. "
"Cũng không phải là vị thiên kiêu nào cũng có thể thuận lợi trưởng thành. "
"Huyền Môn chúng ta, chính là xem trọng chữ duyên, Huyền Môn chỉ nhận người hữu duyên. "
Sở Huyền lộ vẻ thâm ý mà nói: "Gia nhập Huyền Môn, mới là cơ duyên lớn nhất trên thế gian này, coi như là một phế vật, chỉ cần có phần cơ duyên này, tiến vào Huyền Môn, cũng sẽ không kém hơn bất luận vị thiên kiêu nào. "
Liệt Thiên như có điều suy nghĩ.
Tiến nhập Huyền Môn, chú ý một chữ duyên!
Có thể vào Huyền Môn, mới là thế gian lớn nhất cơ duyên.
"Môn chủ, ta đã hiểu ! "
Liệt Thiên khẽ gật đầu.
"Môn chủ, ta có một ít vấn đề gặp phải khi tu luyện. "
Lúc này Xuân Lan mở miệng nói.
Liệt Thiên cũng tràn ngập chờ mong.
Hắn cũng có vấn đề khó hiểu, thậm chí không biết tu luyện ra sao.
Mỗi thời mỗi khắc, đều tựa hồ có cảm giác mình đã đến tu luyện đến phần cuối.
Sở Huyền ngẩng đầu về phía tàng kinh các, rồi nói: "Tất cả vấn đề của các ngươi, đều có thể tìm được đáp án từ trong đó. "
Hắn cũng không tính giải đáp.
Dù sao, tất cả vấn đề tu luyện đều có thể tìm ra đáp án trong tàng kinh các.
Huống chi, Liệt Thiên cùng Xuân Lan, tuy là người trong Huyền Môn, nhưng lại không phải đệ tử của hắn.
Xuân Lan cùng Liệt Thiên bốn mắt nhìn nhau, sau đó nhìn về phía tàng kinh các, cả hai đều giật mình.
Kinh các đã tăng thêm một tầng.
Vốn là tầng cao nhất của kinh các, chứa đựng bí tịch Vô Thượng Chủ Tể Cảnh.
Hôm nay gia tăng lên một tầng, nguyên nhân là gì?
Trong lòng hai người cực kỳ rung động, có chút khó tin.
Không dám nghĩ tiếp.
Nếu như suy đoán của bọn hắn là thật, chẳng phải là môn chủ…?
Hai người cố gắng áp chế kinh hãi trong lòng.
"Môn chủ, kế tiếp ta muốn bế quan, nếu có nhiệm vụ gì, cứ gọi ta. "
Liệt Thiên vừa nói xong, liền bay vọt vào trong tàng kinh các.
Xuân Lan cũng theo sát phía sau.
Trước tiên, hai người đều muốn chạy lên tầng cao nhất nhìn thử một cái.
Kết quả, lại phát hiện không thể đi lên.
Chỉ có thể trở lại tầng kế.
Lúc ánh mắt bọn họ nhìn về phía ba quyển sách nhỏ kia.
Liền vội vàng chộp tới một quyển, chỉ liếc sơ qua, trong lòng liền nóng như lửa đốt.
Tầng áp đỉnh, là bí tịch ghi chép về Vô Thượng Chủ Tể Cảnh.
Vậy bí tịch tầng cao nhất, chẳng phải là?
Hơn nữa, lúc trước Vô Thượng Chủ Tể Cảnh, chỉ có một quyển bí tịch.
Nhưng mà hôm nay đã tăng đến ba quyển.
Lúc này, giọng nói Sở Huyền mới truyền đến.
"Các ngươi còn kém cảnh giới này quá xa, xem nhiều cũng vô ích, đi xuống một tầng. "
Liệt Thiên cùng Xuân Lan đều thả bí tịch.
"Vâng, môn chủ. "
Đối với Sở Huyền mà nói, tự nhiên bọn hắn tin tưởng tuyệt đối.
Trèo xuống tầng dưới, bọn họ lại phát hiện bí tịch Vô Thượng Cảnh cũng đã tăng lên.
Cầm lấy một quyển mở ra, liền đắm chìm vào trong đó.
Hỗn Độn.
Bên trong Thiên Đạo, Hắc Nguyệt đang ngồi xếp bằng.
Trên người nàng phát ra một đạo ánh sáng tử sắc.
Một cỗ khí tức siêu nhiên, tràn ngập xung quanh nàng.
Giờ phút này, Hắc Nguyệt đã tiến vào một loại trạng thái đặc thù.
Tựa hồ nàng thấy được cảnh tượng Hỗn Độn vỡ vụn, thấy được cảnh pháp tắc siêu nhiên bị phá toái, nghiền nát.
Lại dường như thấy được, sau khi pháp tắc siêu nhiên bị nghiền nát, phảng phất tập trung một chỗ rồi tiến hành dung hợp, lại bị dập tắc, cuối cùng sinh ra pháp tắc siêu nhiên giai đoạn đầu.
Đúng vào lúc này, pháp tắc siêu nhiên chui ra khỏi không gian nào đó.
Biến thành một tia thần hồn.
Thần hồn trống rỗng, không có linh trí.
Đột nhiên Hắc Nguyệt choàng tỉnh, mở to hai mắt.
Thần hồn của mình, chính là pháp tắc siêu nhiên giai đoạn đầu.
Hỗn Độn vỡ vụn, pháp tắc siêu nhiên bị đứt gãy, tất cả hình ảnh này có ý nghĩa như thế nào?
Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Bản thân mình là tự sinh ra ?
Giờ khắc này, Hắc Nguyệt có chút mê mang.
Sự ra đời của mình, có phải ẩn chứa điều gì đặc biệt?
Nhìn về phía Thiên Đạo.
Chỗ đó có đặt một quyển bí tịch.
Huyền Môn Bảo Điển.
Hắc Nguyệt khẽ vẫy tay.
"Sư tôn, ta có chút nghi hoặc. "
Thật lâu về sau, trong sách mới truyền đến giọng nói.
"Ngươi có vấn đề gì? "
Bạn cần đăng nhập để bình luận