Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 1136. Ta Là Chúa Tể, Chúng Sinh Chỉ Là Kiến Hôi (3)

Chương 1136. Ta Là Chúa Tể, Chúng Sinh Chỉ Là Kiến Hôi (3)
Editor: Kingofbattle.
Sở Huyền sợ hãi thán phục, không hổ danh là phần thưởng kỳ hạn 10 vạn năm.
Đã có Thiên Cương Cổ Thần Bào, thực lực của hắn lập tức tăng lên gấp bội.
Có được kiện chí bảo này, liền tương đương có thêm 36 vị có thực lực Chúa Tể Cảnh.
Đương nhiên, Thiên Cương Cổ Thần Bào tất nhiên là rất bá đạo, nhưng mà Cổ Thần phía trên có thể phát huy ra bao nhiêu thực lực, có thể duy trì trong thời gian bao lâu.
Cũng phải quyết định bởi thực lực bản thân Sở Huyền.
Sở Huyền lấy ra Thiên Cương Cổ Thần Bào, ở trên có thêu đồ án 36 khối tinh thần, ngoại trừ cái này, cũng không có gì khác lạ.
(đồ án 36 khối tinh thần : hình vẽ 36 ngôi sao)
Sau khi mặc vào Thiên Cương Cổ Thần Bào, Sở Huyền ý niệm vừa động, Cổ Thần Bào liền thay đổi hình dạng, biến thành quần áo hắn thường mặc.
Chỉ một ý niệm, Cổ Thần Bào loé lên ánh sáng huyền diệu vô thượng, thần bí không gì sánh được, lại uy nghiêm không thể nhìn thẳng.
Hư ảnh 36 vị Cổ Thần lúc ẩn lúc hiện, có âm thanh Đại Đạo Chúa Tể đang nhẹ nhàng tụng niệm, giờ phút này nếu nhìn thấy Sở Huyền, cho dù ngay cả Vô Thượng Chúa Tể cũng phải sinh ra cảm giác rung động.
Sở Huyền cực kỳ hài lòng.
Món này còn cao cấp hơn Thần Uy Cổ Tướng, càng khiến hắn trở nên thần bí khó lường và chí cao vô thượng.
Sau khi tiến vào thế giới Thiên Dương, Thần Uy Cổ Tướng đã không đủ thể hiện sự thần bí cùng bá đạo của hắn.
Lúc đối mặt với cường giả Sáng Đạo Cảnh, còn có thể lộ ra sự thần bí của mình.
Còn ở trước mặt Vô Thượng Cảnh, liền trở thành một tôn pháp tướng có chút mạnh mẽ, không gì hơn.
Càng không nói đến cấp bậc Vô Thượng Chủ Tể.
Thiên Cương Cổ Thần Bào, vừa khéo lắp đầy khoảng trống này của hắn.
Có thể thay thế Thần Uy Cổ Tướng, xem như bản nâng cấp cao hơn.
Thần Uy Cổ Tướng trong mắt Vô Thượng Cảnh, cũng chỉ có thể xem như pháp tướng thông thường.
Không thể khiến cho cường giả Vô Thượng Cảnh cảm thấy rung động, thần bí khó lường, chí cao vô thượng.
Sở Huyền nhìn về phía mớ linh dược vừa gieo xuống, lúc hắn đột phá Chúa Tể Cảnh, đã ban cho nó chút tạo hoá.
Gốc linh dược này, hiện tại đã hoàn toàn lột xác rồi.
Biến thành vô thượng linh căn.
Hơn nữa vẫn đang trong quá trình lột xác.
Mà bởi vì nó lột xác quá nhanh, cho nên chưa kịp sinh ra linh trí.
Huống hồ, vừa rồi Sở Huyền chỉ tuỳ tiện ban cho tạo hóa, trong đầu hắn cũng không có ý định ban cho nó linh trí, cái này tạo thành hạn chế bởi pháp tắc.
Nếu muốn sinh ra linh trí, chỉ có đột phá ràng buộc pháp tắc.
Sở Huyền phất tay bắn ra một tia Tạo Hóa Chi Khí, thấm nhuần gốc linh căn này.
Tạo hóa là thứ huyền diệu khó giải thích.
Mặc dù hắn là Vô Thượng Chúa Tể, cũng không cách nào nắm giữ toàn bộ điểm ảo diệu trong đó.
"Có thể đột phá pháp tắc, sinh ra linh trí hay không, thì phải dựa vào tạo hóa của ngươi rồi. "
Sở Huyền vuốt nhẹ gốc linh dược óng ánh này, bên trên nhánh cây đang mọc ra một đoá hoa trong suốt.
Những lời này, không thể nghi ngờ đã mở ra một lỗ hỗng trong hạn chế pháp tắc, giúp cho linh dược có cơ hội sinh ra linh trí.
Nhưng mà sau cùng nó có thể sinh ra linh trí hay không, thì phải dựa vào tạo hoá của gốc linh dược này.
Sở Huyền im lặng một chút, bèn nói: "Trong vòng mười năm đi, nếu mười năm sau ngươi còn chưa sinh ra linh trí mà nói, vậy thì nhổ lên hầm cách thủy, hương vị sẽ không tệ! "
Đây là một gốc vô thượng linh căn, còn do tự mình ban cho nó tạo hóa.
Chỉ sợ cũng chỉ có mình mới làm ra chuyện phá của như vậy, dùng vô thượng linh căn hầm cách thủy để ăn?
Sở Huyền nghĩ như vậy, xoay đầu nhìn về phía gốc linh dược khác, đang suy nghĩ có nên điểm hoá cho vài gốc để hầm cách thủy ăn thử?
Muốn điểm hoá cần tiêu tốn tạo hóa chi vận.
Mặc dù hắn là Vô Thượng Chủ Tể Cảnh, cũng không dám tuỳ tiện tiêu hao tạo hóa chi vận trong cơ thể.
"Nếu như ngươi có thể sinh ra linh trí, ta sẽ hầm cách thủy một gốc khác, như ngươi không sinh ra linh trí, vậy thì bắt ngươi đi hầm. "
Sở Huyền lại sờ lên gốc linh dược, cười lẩm bẩm nói.
Tạo hóa chi huyền....
Cho gốc linh dược này một đường sinh cơ, nhưng mà kết quả có thể lột xác được hay không, phải dựa vào tạo hoá.
Nếu như nó có thể sinh ra linh trí.
Thu nó làm đệ tử thì thế nào?
Hắn chắp tay sau lưng, nhàn nhã trở về tiểu viện.
Hắn phải trở về suy diễn cảnh giới thử xem.
Ngồi ở trên ghế, uống trà ăn bánh ngọt, thảnh thơi tự tại, lại vừa suy diễn cảnh giới, đây mới là cuộc sống sảng khoái....
Vừa mới trở lại tiểu viện, liền nhìn thấy Xuân Lan chạy ra đón chào.
"Môn chủ, ta có chút ít......"
Gần đây Xuân Lan vẫn luôn tìm hiểu bí tịch Vô Thượng Cảnh, tìm kiếm cơ hội đột phá Vô Thượng Cảnh.
Nàng mơ hồ bắt được một chút linh quang, trong lòng như ngộ ra gì đó.
Chỉ kém một chút, là nàng có thể đột phá Vô Thượng Cảnh.
Tựa hồ chỉ cần thổi bay sương mù trước mắt, liền có thể bước vào một cái thiên địa mới.
Nhưng mà bất luận như thế nào, nàng cũng không thể thoát khỏi sương mù, bước vào cảnh giới mới.
Bởi vậy cho nên nàng quyết định, tìm tới Sở Huyền chỉ điểm cho nàng đột phá.
Có lẽ Sở Huyền có thể giúp nàng nhìn thấy con đường sáng, giúp cho nàng thổi tan sương mù, nhìn thấy thiên địa mới.
Mới bước ra khỏi tàng kinh các, liền nhìn thấy Sở Huyền nhẹ nhàng bước trở về.
Vừa mới mở miệng, nàng chợt phát hiện, dường như Sở Huyền có chút khác trước, trong lúc vô tình nàng sinh ra loại cảm giác ngưỡng vọng.
Đây là cảm giác trước kia nàng không hề có.
Lúc nhìn về phía Sở Huyền, trong thoáng chốc, chính mình giống như sâu kiến, đang ngước nhìn lên bầu trời, kính sợ vị chúa tể!
Bạn cần đăng nhập để bình luận