Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 1195 - Trăm Vạn Năm, Đột Phá Chư Thiên Cảnh (2)



Chương 1195 - Trăm Vạn Năm, Đột Phá Chư Thiên Cảnh (2)




Editor: Kingofbattle.
Bất quá trước mắt sinh linh trong Thiên Dương cùng Hỗn Độn, không có mấy người có thể bước vào Chư Thiên Cảnh.
Đây là do ảnh hưởng của thiên tư.
Đám đệ tử Đinh Việt, nguyên nhân bởi vì có sư tôn là Sở Huyền, nên thiên tư của bọn hắn đã vượt qua sinh linh trong Thiên Dương cùng Hỗn Độn.
Bởi thế nên bọn hắn có đủ tư chất đột phá Chư Thiên Cảnh.
Người tu luyện trong thế giới chư thiên càng mạnh, thì thế giới chư thiên lại càng mạnh mẽ.
Sở Huyền muốn mở ra thế giới chư thiên, lấy pháp tắc cùng loại với Thiên Đạo, cho nên sẽ không có giới hạn cuối cùng.
Càng không hạn chế sự phát triển của sinh linh.
Người tu luyện khác, có phân chia cảnh giới là Tiểu Chư Thiên, Đại Chư Thiên.
Nhưng mà Sở Huyền chỉ có một cảnh giới, chính là Chư Thiên Cảnh.
Cảnh giới tiếp theo, hắn còn cần phải suy diễn.
Bất quá đã lờ mờ có được phương hướng.
Sở Huyền không có vội suy diễn cảnh giới tiếp theo, khoảng cách hắn viên mãn Chư Thiên Cảnh còn rất xa vời.
Tam Thiên Hỗn Độn diễn hoá ra thế giới chư thiên, hơn nữa dùng Đại Đạo làm cầu nối, liên kết 3000 Hỗn Độn, cho tới bây giờ.
Đợi khi nào 3000 cái thế giới đại chư thiên liên thông lẫn nhau, có lẽ chính là điểm cuối của Chư Thiên Cảnh.
Sinh linh trong thế giới chư thiên quá ít ỏi.
Sinh linh khai sáng ra văn minh, bước vào con đường tu luyện, tạm thời chỉ có trong thế giới được tạo ra đầu tiên.
Bất quá thế giới chư thiên tự sản sinh tạo hóa, sinh linh sẽ ngày càng nhiều, chủng tộc cũng đa dạng hơn.
Cảm ngộ pháp tắc thiên địa, bước lên con đường tu luyện, cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Sở Huyền không có can thiệp.
Mặc cho 3000 thế giới chư thiên tự do phát triển cùng lột xác.
Sau khi hắn đột phá Chư Thiên Cảnh, Sở Huyền đã có thể nhìn thấy khởi nguồn của khu vực hư vô.
Khu vực hư vô, chính là được hình thành bởi pháp tắc không tên, pháp tắc kia hẳn là hư vô, giống như một tờ giấy trắng.
Nhưng mà, lại tựa hồ có một ít pháp tắc trụ cột.
Hư vô là nguồn gốc sinh ra tất cả.
Pháp tắc siêu nhiên cũng tốt, Đại Đạo cũng được, tất cả mọi thứ, đều được sinh ra từ hư vô.
Chính là khởi nguồn cho tất cả.
Thế giới Thiên Dương cùng Hỗn Độn, chính là được sinh ra trong khu vực hư vô.
Trước đó, hẳn là cũng từng sinh ra thứ gì, chẳng qua đều đã biến mất.
Vậy còn hệ thống là loại tồn tại gì?
Trong lòng Sở Huyền rất tò mò, sau khi đột phá Chư Thiên Cảnh, hắn lại có ý nghĩ tìm kiếm nguồn gốc của hệ thống.
"Hệ thống là khởi nguồn của mọi thứ được sinh ra, có thể sáng tạo tất cả, bao trùm hư vô, không có giới hạn......"
Lần này, Sở Huyền đã thu được một ít tin tức về nguồn gốc của hệ thống.
Hệ thống là khởi nguồn của mọi thứ được sinh ra, không thể diễn tả, giống như pháp tắc mà không phải là pháp tắc.
Có năng lực sáng tạo ra mọi thứ.
Bao trùm cả khu vực hư vô.
Hơn nữa không có giới hạn, có nghĩa là hệ thống vẫn luôn phát triển, không ngừng tăng cấp.
Tự nhiên Sở Huyền cũng ăn theo hệ thống, không ngừng mạnh lên, không ngừng lột xác.
Đối với người tu luyện khác mà nói, một con đường đã đi tới phần cuối, cần dùng tất cả khả năng tìm kiếm con đường tu luyện mới, thậm chí kết quả đều thất bại.
Mà Sở Huyền lại có thể dựa vào hệ thống, không ngừng đi tới phía trước, không ngừng khai phá ra con đường tu luyện cao cấp hơn.
Hiện tại hắn đột phá Chư Thiên Cảnh, đã là tồn tại vô địch.
Từ nay về sau, sẽ vẫn luôn vô địch.
Giờ khắc này, tựa hồ Sở Huyền thấy được vũ trụ của kiếp trước, thấy được quá trình mình đi tới thế giới này.
Phương vũ trụ kia, ở một nơi trong khu vực hư vô.
Chính là khu vực hư vô, ở một nơi nào đó phía dưới, được sinh ra.
Là một kiện chí bảo?
Cũng là một cái thế giới khác?
Địa cầu, chẳng qua chỉ là một hạt cát trong vũ trụ kia.
Đúng vào lúc này, hệ thống đã dung hợp cùng linh hồn Sở Huyền, vượt qua khu vực hư vô, đưa vào trong bụng Huyền Thu, sinh ra ở bên trong Hỗn Độn.
Thoát khỏi mê thai, thức tỉnh trí nhớ kiếp trước.
Sở Huyền đã vượt qua kiếp trước và kiếp này, không còn dính nhân quả, không bị ảnh hưởng bởi quá khứ tương lai, không bị thời gian ăn mòn.
Mặc dù đang ở khu vực hư vô, cũng vĩnh viễn không bị pháp tắc bổn nguyên hư vô, biến thành hư vô.
Ánh mắt hắn thâm thúy, theo lấy nhân quả kiếp trước và kiếp này, tựa hồ ánh mắt Sở Huyền vượt qua khu vực hư vô đến tận cùng.
Thấy được bên trong khu vực hư vô, dường như có một điểm sáng nho nhỏ, loé lên ở vũ trụ nơi đó.
Chẳng qua là, một phương vũ trụ kia đã khác trước.
Tinh cầu nhỏ bé màu xanh lơ lững trong không gian, đã sớm biến mất không thấy gì nữa.
Sở Huyền đã thoát khỏi nhân quả, chỉ là hắn nảy sinh tò mò, muốn tìm kiếm một phen mà thôi.
Phương vũ trụ kia, đã không còn sinh linh nào tồn tại.
Nền văn minh đã sớm bị tận diệt.
Đã biến thành một kiện chí bảo, căng tròn giống như hạt châu, nằm yên trong hư vô.
Nếu không có người dời đi, trải qua một đoạn thời gian nữa, hạt châu vũ trụ này cũng sẽ biến thành hư vô.
Sinh ra ở hư vô, cuối cùng hóa thành hư vô.
Có lẽ nơi bắt đầu cũng là điểm kết thúc.
Dù sao, tạo hóa trong khối vũ trụ này đã hết, cũng không còn khả năng sống tiếp.
Sở Huyền thu hồi ánh mắt, tuy rằng hạt châu vũ kia đã vượt qua chúa tể chí bảo, thậm chí tương đương với Hư Vô Chi Châu.
Nhưng vẫn không lọt vào mắt Sở Huyền.
Ngược lại hắn có thể chỉ điểm người khác, đi thu lấy kiện chí bảo này.
Hư vô chi châu, chỉ sợ cũng từng là một cái vũ trụ, về sau tiêu vong, đang trong quá trình hoá thành hư vô, thì bị Hạo vô tình đoạt được.
Sở Huyền lấy ra Chư Thiên Đạo Chủng.
Đây là một hạt giống ẩn chứa thế giới chư thiên, huyền diệu không thể phỏng đoán.
Tròn vo, bên trong có khí tức siêu nhiên.
Chỉ liếc mắt nhìn qua, tựa hồ thấy được diễn hoá Chư Thiên Vạn Giới ở bên trong.
Thấy được Đại Đạo vô tận, thấy được vô số tạo hóa cùng sinh cơ.
Khu vực hư vô cực kỳ rộng lớn, ngay cả khi Sở Huyền là Chư Thiên Cảnh, cũng không thể dò xét tới điểm cuối.
Dựa theo suy đoán của Sở Huyền, hư vô cũng sẽ không có điểm cuối.



Bạn cần đăng nhập để bình luận