Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 1176 - Sở Lạc, Huyền Thu (1)



Chương 1176 - Sở Lạc, Huyền Thu (1)




Editor: Kingofbattle.
Cái gã thiên kiêu từng ngấp nghé Sở Ngọc, hắn từng tìm kiếm tung tích của Tề Nhạc cùng Sở Ngọc, tra xét chỗ Huyền Môn.
Nhưng mà kết quả lại là tay trắng.
Tựa hồ Huyền Môn không tồn tại ở thế gian.
Kể từ đó, Huyền Môn càng lộ vẻ thần bí khó lường.
Trong sơn cốc nhỏ, giống như thế ngoại đào nguyên, không có ở thế gian.
Cho dù tình huống bên ngoài có hỗn loạn thế nào, đại thế kịch liệt ra sao, đều không thể ảnh hưởng đến sơn cốc nhỏ này.
Liệt Thiên bước ra từ tàng kinh các.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thở dài nói: "Chúa Tể Cảnh quá khó khăn. "
Đến hiện tại, ngay cả một chút cảm ngộ Chúa Tể Cảnh hắn cũng chưa có.
Giống như là tu hành đã đến phần cuối.
Nếu không phải trong vạn năm gần đây, thực lực tăng lên một ít.
Hắn còn nghi ngờ, con đường tu hành của mình có phải đã chấm dứt.
Sở Huyền liếc mắt nhìn hắn, sau đó mặc kệ.
Mới ngắn ngủn mười vạn năm, đã nghĩ đột phá Chúa Tể Cảnh?
Cho dù hắn đạt được tạo hoá trong đại thế, cũng không cách nào đột phá Vô Thượng Chủ Tể Cảnh trong vòng 10 vạn năm.
Đừng nói là hắn, cho dù là Tề Nhạc, cũng không tài nào chỉ dùng 10 vạn năm, mà từ Vô Thượng Cảnh đột phá Vô Thượng Chúa Tể Cảnh.
Từ xưa đến nay, chỉ sợ không thiếu cường giả tu luyện đến cảnh giới Vô Thượng.
Còn nói tới Vô Thượng Chúa Tể Cảnh, chỉ sợ đã ít càng thêm ít.
Một trăm vị Vô Thượng Cảnh, chỉ sợ cũng không có nổi một người đột phá Vô Thượng Chúa Tể Cảnh.
Huyền Môn Kinh Các có bí tịch Vô Thượng Chủ Tể, có thể giúp cho Vô Thượng Cảnh bớt đi đường vòng, có thể cảm ngộ Vô Thượng Chủ Tể.
Từ đó nâng cao tỷ lệ đột phá.
Cũng không phải là người nào cũng có thể đột phá.
Tuy rằng thiên phú của Liệt Thiên không thấp.
Dù sao, có thể quật khởi từ tầng lớp thấp kém, trở thành cường giả Sáng Đạo Cảnh, Liệt Thiên Thánh Đế danh nổi như cồn, tự nhiên thiên phú cùng cơ duyên của hắn không thể kém được.
Nhưng nếu đặt lên bàn cân so với đệ tử Huyền Môn, rốt cuộc là kém không chỉ một bậc.
Xuân Lan cũng đã bế quan xong.
Nàng thở dài nói: "Chúa Tể Cảnh quá khó khăn, vượt quá sức tưởng tượng.... "
Đây là dưới tình huống có sự trợ giúp của bí tịch Huyền Môn, có thể hiểu rõ huyền bí của Chúa Tể Cảnh.
Mặc dù như thế, còn cảm thấy khó có thể đột phá, tựa hồ tu vi không thể tinh tiến.
Có thể tưởng tượng nó khó cỡ nào.
Nếu như cường giả Vô Thượng Cảnh không có bí tịch tham ngộ, không có cao nhân chỉ điểm, thì muốn đột phá Vô Thượng Chủ Tể Cảnh, hầu như không có khả năng.
Vân Sơn Cung chủ cũng là hạng người tài kinh tuyệt diễm, ở trong hàng ngũ Vô Thượng Cảnh, thuộc về tồn tại đứng đầu.
Vẫn cảm thấy mê mang Vô Thượng Chúa Tể Cảnh.
Những người có thể đột phá Vô Thượng Chủ Tể Cảnh, thì phải có thiên tư yêu nghiệt đến thế nào.
Ví dụ như vị kia trong truyền thuyết, Chúa Tể Thiên Dương ngăn cản Hỗn Độn Chi Chủ, là loại yêu nghiệt có thiên tư tới mức nào.
Vô Thượng Chúa Tể, không có ai không phải là truyền thuyết....
Để lại truyền thuyết, cũng không có mấy vị.
Nếu không có tràng biến cố thời thượng cổ, khiến cho Hỗn Độn Chi Chủ cùng Chúa Tể Thiên Dương hiện thân, chỉ sợ Vô Thượng Chúa Tể vẫn luôn là tồn tại trong truyền thuyết.
Giống như thế giới Thiên Dương hiện tại.
Vô Thượng Cảnh, đã là cấp bậc trong truyền thuyết.
Vô Thượng Chủ Tể Cảnh, càng không có ghi chép lại.
Võ giả thời nay, có ai biết tới Vô Thượng Chúa Tể?
Sở Huyền liếc mắt.
Ngươi cảm thán cái rắm, nếu không có bí tịch Huyền Môn, chớ nói Vô Thượng Chúa Tể Cảnh, chỉ là Vô Thượng Cảnh, đều là cảnh giới mà cả đời hai người không thể chạm tới.
Nhất là Liệt Thiên, nhờ đó mà đột phá Vô Thượng Cảnh?
Liệt Thiên nhìn về phía bên ngoài tiểu viện, thấy Bạch Hổ đang nằm sấp trong cánh rừng rậm rạp.
Khí tức đã trở nên khó lường.
Hắn nhìn không thấu.
Chẳng lẽ, nó đã có thực lực Vô Thượng Chúa Tể Cảnh?
Lại nhìn Thiên Linh Miêu đang nằm bên chân Sở Huyền, bộ dáng lười biếng, hắn cũng không thể nhìn thấu.
Tựa hồ chính là một con mèo bình thường.
"Môn chủ..., những sủng vật này của ngài, đều có thực lực gì? "
Bộ dáng Liệt Thiên có chút bi ai.
Bản thân từng là Liệt Thiên Thánh Đế nổi danh như cồn, thế mà bây giờ còn thua cả sủng vật của Sở Huyền.
Con mẹ nó quá phế vật đi.
"Mèo cùng điêu, đều là Vô Thượng Chúa Tể Cảnh. "
Sở Huyền ngó qua Phệ Linh Hoa bên ngoài, lại nói: "Nó cũng sắp rồi. "
Lại nhìn Bạch Hổ trong cánh rừng cổ thụ.
"Tứ Linh Thần Thú, nửa bước Chúa Tể Cảnh. "
Liệt Thiên chỉ biết thở dài.
"Môn chủ, ngài cảm thấy phải tốn bao nhiêu thời gian, ta mới có thể đột phá...? "
"Không nên theo đuổi những thứ xa vời, ngươi có thể đột phá Vô Thượng Cảnh, đã là phước đức ba đời, còn mơ ước Chúa Tể Cảnh, ngươi càng cố chấp thứ gì đó, thì càng khó có được, đạo lý dễ như vậy còn không hiểu? "
"Các ngươi..., ngay cả cuối con đường Vô Thượng Cảnh còn chưa đi hết, lại nghĩ đến đột phá Vô Thượng Chúa Tể Cảnh, chẳng khác nào đứa trẻ mới sinh, còn chưa biết bò thế nào, đã nghĩ cách muốn bay lên trời. "
Sở Huyền đưa tay vỗ lên ót Liệt Thiên vài cái, tiếp tục nói: "Chờ khi nào ngươi đi hết con đường Vô Thượng Cảnh, đi đến điểm tận cùng, lại suy nghĩ phương pháp bò lên núi. "
"Nếu như ngươi tiếp tục mơ mộng cao xa, còn muốn đột phá Vô Thượng Chủ Tể Cảnh? Đừng có mà vọng tưởng. "
Liệt Thiên khẽ giật mình.
"Đa tạ môn chủ nhắc nhở, là ta sơ sót. "
Xuân Lan cũng thi lễ nói: "Đa tạ môn chủ chỉ điểm, Xuân Lan đã hiểu. "
Sở Huyền khẽ gật đầu, "Hiểu được là tốt rồi, tư chất các ngươi chỉ có vậy, không nên so sánh cùng thiên kiêu khác. "
Liệt Thiên cùng Xuân Lan cười khổ.
Nhưng cũng phải thừa nhận, nếu so sánh với bốn người Y Linh Linh, thì tư chất của hai người lộ rõ sự bình thường.
Bốn người Y Linh Linh đều đạt được khí vận cùng tạo hóa của đại thế.
Không thể suy tính theo lẽ thường.



Bạn cần đăng nhập để bình luận