Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 880. Phẩm Đức Cao Thượng (2)

Chương 880. Phẩm Đức Cao Thượng (2)
Editor: Kingofbattle.
Trò chuyện với Thái trong chốc lát, Sở Huyền liền cất Ánh Chiếu Hỗn Độn Kính.
Nhìn về phía ngoài Cửu Vực, chỗ bố trí đại trận.
Giờ phút này, đám Khai Đạo Giả Thiên Địa đã quay về Cổ Giới Hỗn Độn.
Hách Tiên Tôn là người chủ trì, tiếp tục bỏ thêm bảo vật vào đại trận.
Trong Cổ Giới Hỗn Độn.
Thái lại biến thành pho tượng, chỉ truyền tới một câu ra ngoài, báo cho tam tộc Tiên Thần Ma thông báo cường giả trở về tọa trấn, liền không để ý nữa.
Hắn muốn tranh thủ thời gian khôi phục thương thế.
Giết chết binh sĩ Ngục Thần, tội danh này đã đổ lên đầu hắn.
Nếu như vị kia đến báo thù, thì không ổn chút nào.
Cho dù Ngục Đạo Cổ Thần không tự mình ra tay, thì vẫn còn vị Đệ Nhất Tốt trong truyền thuyết kia?
Thậm chí là mấy vị binh sĩ Ngục Thần xếp hạng đầu, thực lực cũng rất mạnh mẽ.
Thái không dám chắc mình có thể ứng phó được.
Đắc tội một vị Cổ Thần Hỗn Độn....
Ít nhiều gì thì trong lòng cũng có chút chột dạ.
Làm như thế nào để ứng phó nguy cơ này?
Loại chuyện tốn nhiều chất xám thế này, hắn không am hiểu....
Thái thở dài một hơi.
Tìm người giúp vậy.
Hẳn là gia hoả âm hiểm xảo trá Sở kia, sẽ nghĩ ra biện pháp?
Hơn nữa, cũng phải thông báo cho đại ca mới được.
Không, có khả năng đại ca cũng không gánh nổi.
Phải nghĩ biện pháp, liên hệ cùng lão tổ.
Nếu lão tổ tông nguyện ý ra mặt, thì tất cả mọi chuyện đều không đáng ngại.
Thái vừa suy nghĩ, vừa rót Tạo Hóa Chi Khí vào trong cơ thể, cảm ngộ lấy ảo diệu từ tạo hóa, chữa trị thương thế trong cơ thể.
Sau đó lấy ra một chiếc ngọc phù có hình dạng kỳ quái, dường như bên trên có một đồ án do pháp tắc ngưng kết thành.
Do dự một chút, cuối cùng vẫn truyền vào một đoạn tin tức.
"Sở, ta đánh chết binh sĩ Ngục Thần, ngươi có phương pháp nào giúp ta tránh hoạ hay không? "
Thật lâu sau, trong ngọc phù truyền đến một đoàn tin tức.
"Tại sao ngươi lại đánh chết binh sĩ Ngục Thần?
Sở rất kinh ngạc.
Đây cũng không phải là phong cách hành sự của Thái.
"Vì một kiện bảo vật. "
Thái có chút xoắn xuýt, không biết có nên kể lại chi tiết mọi chuyện hay không.
"Là bảo vật gì, đáng giá để ngươi đánh chết binh sĩ Ngục Thần? Ngươi không nói nguyên do, làm sao ta nghĩ biện pháp giúp ngươi được? "
Sở tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Tên ngốc này đã rất lâu rồi không có liên hệ với hắn, ngoại trừ đoạn thời gian trước, đột nhiên đến hỏi thăm hắn.
Từ trước đến nay, chưa bao giờ tìm hắn để xin ý kiến.
Thái suy nghĩ một hồi, quyết định vẫn kể mọi chuyện ra, nói tóm tắt đơn giản.
Ở một chỗ xa xôi trong Hỗn Độn.
Một vị nam tử nho nhã, đang đi qua đi lại.
Nhìn xem tin tức trong ngọc phù.
Suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là, Thái đã bị người kia lừa gạt!
"Ngươi không nên gánh trách nhiệm này, Thái ngươi bị người tính kế. "
Sở bày ra bộ dáng bất đắc dĩ.
Tên to đầu khù khờ này, bị mình lừa gạt qua không ít lần, tại sao lại không biết rút kinh nghiệm?
Lúc mình lừa gạt hắn, cũng xem hắn như chân chạy, không có lòng hại hắn.
Nhưng người khác thì đâu giống hắn.
"Nói bậy! "
Thái nổi giận, bèn nói: "Đại Đức huynh là người thành tâm thành ý, nhân phẩm cao thượng, ngươi tưởng ai cũng xảo trá vô sỉ giống mình sao? "
"Sở, chính ngươi vô sỉ thì thôi đi, không nên suy nghĩ người khác vô sĩ giống ngươi vậy! "
Sở cảm thấy cả người khó chịu.
Tên đại ngốc tử này thật sự ngu ngơ....
Đây rõ ràng là đào hố cho ngươi nhảy....
Tính toán đơn giản như vậy, cũng nhìn không ra?
Hơn nữa, Sở còn hoài nghi, có lẽ vị "Đại Uy Đại Đức" kia ở ngay gần đó.
"Thái, ngươi phải tin tưởng ta, ta thường lừa gạt ngươi, những loại thủ đoạn thế này ta đã sớm nằm lòng! "
"Đánh rắm sao! Ngươi là loại xảo trá vô sỉ, sao có thể so sánh cùng Đại Đức huynh? "
Thái tiếp tục tức giận mắng to.
"Ngươi có biết Đại Đức huynh cho ta bảo vật gì sao? "
"Sở, ngươi sẽ cầm loại bảo vật này để hố người, chỉ vì giết hai gã binh sĩ Ngục Thần ư? "
"Lòng dạ của ngươi, thật sự là càng ngày càng đen, chính mình xấu xa đê tiện thì thôi đi, nhìn thấy ai cũng tưởng lòng dạ đen tối giống mình. "
"Ta nói cho ngươi biết, Đại Đức huynh là người nhân phẩm cao thượng, thành tâm thành ý, đây là vị tri kỷ khó kiếm được trong khắp Hỗn Độn này! "
Sở bị mắng đến rối bời.
Tại sao một màn này lại quen thuộc như thế?
Nhớ năm đó, hắn cũng lừa gạt Thái, lúc trước hắn cũng mắng người nhắc nhở mình, ngược lại còn tán thưởng nhân cách của mình cao thượng......
Tạo hoá xoay vần, hôm nay mình trở thành người có ý tốt nhắc nhở, lại bị Thái mắng xối xả máu chó, còn khen người kia nhân phẩm cao thượng!
Hắn càng cho rằng Thái bị lừa đến ngu người rồi.
Cứng rắn khuyên bảo là không được.
"Vậy ngươi nói thử xem, hắn cho ngươi bảo vật gì. "
Sở đành chịu nói ra.
"Tạo Hóa Chi Khí! "
Thái nói một cách trịnh trọng.
"Cái gì? "
Sở giật thót mình, có chút khó tin.
"Ta nói, Đại Đức huynh cho ta một đoàn Tạo Hóa Chi Khí! "
"Híz-khà-zzz! "
Sở hít sâu một hơi.
Ý tưởng nhận định Thái bị người kia lừa bắt đầu dao động.
Chỉ vì tiêu diệt hai gã binh sĩ Ngục Thần, mà tặng Tạo Hóa Chi Khí cho Thái?
Nếu thật cam lòng cho Tạo Hóa Chi Khí, thì không cần phải phí công đào hố như thế?
Nói thật, vì Tạo Hóa Chi Khí, chỉ sợ ngay cả hắn cũng không ngại tiêu diệt mấy tên binh sĩ của vị Ngục Đạo Cổ Thần kia!
"Thế nào? Đại Đức huynh nhân phẩm cao thượng ? Nói trắng ra, hắn không có gạt ta! "
Bộ dáng Thái rất đắc ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận