Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 1125. Xuân Lan Thần Nữ (1)

Chương 1125. Xuân Lan Thần Nữ (1)
Editor: Kingofbattle.
Bên ngoài tiểu viện, có một bông hoa cực lớn rơi xuống mặt đất.
Bên ngoài cánh hoa có màu xanh lá, bên trong lộ ra màu đỏ tím, trạng thái nụ hoa chớm nở, có ánh sáng chuyển động.
Trong đó, phảng phất như đang uẩn sinh Đại Đạo.
Chẳng qua là, tựa hồ nó bị một ít tổn thương, khiến cho Đại Đạo không cách nào uẩn sinh hoàn chỉnh, lộ ra điểm tàn khuyết.
Tô Tiên Nhi bước ra ngoài tiểu viện, liếc nhìn đóa hoa trên mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Dường như bông hoa này cũng không phải là thực vật, nhưng cũng không phải thiên tài địa bảo.
Có một ít khí tức đặc thù.
Nàng nhìn không thấu.
Thiên Linh Miêu tiến lên nhìn một chút, sau đó xoay người đi ra.
Nó đi bộ, bước vào tàng kinh các.
Hám Thiên Kim Bằng cũng nhún người một cái, bay theo vào trong tàng kinh các.
Chỉ chốc lát sau, Tứ Linh Thần Thú đều xuất hiện ở trong tiểu viện.
"Các ngươi cũng vào đi thôi. "
Sở Huyền khẽ gật đầu.
Tứ Linh Thần Thú lúc này tiến nhập kinh các.
Bất luận là Thiên Linh Miêu, Hám Thiên Kim Bằng, hoặc là Tứ Linh Thần Thú, đều sắp bước vào giai đoạn sáng đạo.
Tiến vào kinh các, chính là đọc qua bí tịch sáng đạo.
Bông hoa này xuất hiện, phát ra khí tức khắp nơi, đã kích thích đấu chí của bọn chúng.
Sở Huyền yên lặng quan sát bông hoa kia, lẳng lặng chờ đợi.
"Tiên sinh, đó là bông hoa gì thế ? "
Tô Tiên Nhi trở lại bên cạnh Sở Huyền, tò mò hỏi.
"Đây không phải là bông hoa, mà là Đại Đạo. "
"Đại Đạo? "
"Nói chính xác là Đại Đạo của một vị Sáng Đạo Cảnh. "
Tô Tiên Nhi giật thót mình, nàng không ngờ bông hoa kia lại là Đại Đạo của cường giả Sáng Đạo Cảnh?
Chẳng qua là, tại sao lại có bộ dáng như thế?
"Là vì bị trọng thương ư? Người nọ chưa chết? "
Tô Tiên Nhi hỏi liền tới tấp.
"Trái lại thì chưa đến mức phải chết. "
Sở Huyền trầm ngâm một chút, bèn giải thích nói: "Liệt Thiên bị tổn thương, là mất đi Đại Đạo, chỉ còn lại một cái đầu người, bất quá hắn vẫn có thực lực Siêu Thoát Đạo Cảnh. "
"Còn người này, là chỉ còn lại Đại Đạo bị tàn khuyết, hơn nữa hiện giờ Đại Đạo của nàng chỉ là thiên tài địa bảo, nếu như một vị Siêu Thoát Đạo Cảnh luyện hóa nó, sẽ lập tức đột phá Sáng Đạo Cảnh. "
(tàn khuyết : không hoàn chỉnh)
"Đương nhiên, sẽ trở thành loại Sáng Đạo Cảnh rác rưởi nhất, thậm chí là Sáng Đạo Cảnh có Đại Đạo bị tàn khuyết, sau này cũng đừng mơ tiến thêm dù chỉ một bước. "
"Bất quá, đối với người không có khả năng sáng đạo mà nói, thì đây chính là đại cơ duyên, là miếng mồi béo bở. "
Tô Tiên Nhi giật thót mình.
Sở Huyền lại nói tiếp: "Đối với Sáng Đạo Cảnh, thì đây cũng là một kiện bảo vật không tệ, sau khi hấp thu luyện hóa, có thể gia tăng Đại Đạo của bản thân, thậm chí đạt được thêm cảm ngộ Đại Đạo từ nó. "
Tuy là Liệt Thiên cũng tàn phế, nhưng ít nhất sẽ không trở thành miếng mồi béo bở trong mắt cường giả khác.
Mà người trước mắt này, đúng là trở thành miếng mồi béo bở.
Còn thảm hại hơn so với So Liệt Thiên.
"Tiên sinh, vậy thì chúng ta nên xử lý thế nào? "
Tô Tiên Nhi liếc nhìn bông hoa kia, trong mắt lộ vẻ tiếc nuối.
Đáng tiếc, là Đại Đạo của một người.
Nếu không phải vậy, thì nàng có thể ngắt lấy hầm cách thủy.
Nhưng bây giờ hiểu ra thì không thể làm vậy, bằng không có khác gì hầm thịt người chứ.
Sở Huyền khẽ vuốt cằm, bèn nói: "Có thể tiến vào sơn cốc, chứng tỏ mệnh của nàng còn chưa tận. "
Ý thức của bông hoa kia, giờ phút này đang ở trạng thái mê man, chưa tỉnh lại.
Nhưng mà khí vận dần dần lớn mạnh.
Ở trong mắt Sở Huyền, khí vận của đối phương vốn chỉ còn lại một tia, sắp biến mất triệt để, kết quả sau một khắc lại đột nhiên tăng vọt.
Phảng phất từ một Đại Đạo nhỏ như lỗ mũi, đột nhiên mở rộng thành một sân bóng đá quốc gia.
Sở Huyền híp mắt, âm thầm vận dụng chức năng diễn hoá của hệ thống.
"Diễn hoá người đứng sau chuyện này "
"Không. "
Sau khi xác định người này rơi xuống sơn cốc là chuyện ngẫu nhiên, không có ai bố cục phía sau màn, Sở Huyền mới yên lòng.
"Diễn hoá lai lịch của người này. "
Trong đầu hắn liền xuất hiện một chuỗi hình ảnh.
Một ngọn núi cao vút được mây trắng bao phủ.
Trong núi có đình đài lầu các, ở giữa có một tòa đại điện.
Một bóng người xinh đẹp nho nhã, đứng ở trước đại điện, ngắm nhìn mây trắng phía dưới.
"Người kế thừ cung chủ Vân Sơn Cung, Xuân Lan Thần Nữ. "
Sở Huyền thoáng kinh ngạc, không ngờ là một lão ngoan đồng.
Cùng thời đại với Liệt Thiên.
Vân Sơn Cung là một thế lực thời kỳ thượng cổ, đã diệt vong trong trận đại chiến giữa Hỗn Độn cùng thế giới Thiên Dương.
Ngược lại người thừa kế Vân Sơn Cung này, kéo dài hơi tàn đến tận hôm nay.
Sở Huyền ngẩng đầu liếc nhìn bố trí của mình trong sơn cốc, đang do dự có nên sửa chữa một chút hay không.
Thậm chí ngay cả lão ngoan đồng cũng có thể rơi vào.
Cho dù khí vận bất phàm, có vô thượng chi tư, thì cũng là lão ngoan đồng...
Hắn chợt nghĩ lại, lúc này Huyền Môn đang thiếu người....
Cho nên không sửa đổi gì hết.
Vị Xuân Lan Thần Nữ này, đã biến thành thiên tài địa bảo, trở thành miếng mồi ngon trong mắt cường giả, số phận cũng quá thảm.
Chỉ sợ là chỗ ẩn thân bị người phát hiện, cho nên mới trốn chạy, sau đó rớt vào sơn cốc của mình.
Hơn nữa, bởi vì nàng tiêu hao quá lớn, khiến cho ý thức đều lâm vào hôn mê.
Sở Huyền tùy tiện để nàng ở bên ngoài tiểu viện.
Có cứu hay không, thì cũng phải đợi ý thức của nàng tỉnh lại đã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận