Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 1204 - Đại Kết Cục (5)



Chương 1204 - Đại Kết Cục (5)




Editor: Kingofbattle.
Thời điểm đám người Sở Lạc đi tới bên ngoài sơn cốc, tâm tình liền trở nên thấp thỏm lo âu.
Núi Nghịch Thiên đã thu nhỏ lại, nằm ở trên tay Sở Lạc.
Một đám người cẩn thận đi tới gần, đi vào bên ngoài tiểu viện, liền nhìn thấy một đám người tụ tập lại một chỗ, đang tò mò chỉ trỏ cái gì đó.
Hạo đâu?
Thân hình Huyền Thu rồi đột nhiên run rẩy.
Nàng nhìn về phía bóng dáng kia trong tiểu viện.
Sở Lạc bước tới nhìn theo hướng ánh mắt nàng, cũng là ngây dại.
"Huyền, Huyền Nhi? "
Thân hình Huyền Thu khẽ động, liền đi tới trước mặt Sở Huyền.
Nhìn thấy nữ tử trước mắt có khí chất thanh lãnh, giờ phút này lại có bộ dáng kích động, trong khóe mắt rơi lệ, Sở Huyền thầm thở dài.
"Là ta! "
"Ngươi......"
Trong khoảng thời gian ngắn, Huyền Thu cũng không biết nên nói gì.
Dù sao, hai bên cách xa rất lâu rồi, lúc rời đi Sở Huyền bao nhiêu tuổi?
Bao nhiêu lời nói, tựa hồ cũng khó có thể nói hết.
Sở Lạc nhìn về phía Hạo nằm dưới đất, đột nhiên cười phá lên.
"Ha ha, Hạo... Hạo, cuối cùng ngươi cũng thua bởi ta! "
"Không hổ danh là con của Sở Lạc ta, tùy tiện nắm Thương Thiên! "
Sở Lạc cực kỳ hưng phấn....
Cơ mặt Sở Huyền hơi co giật, rất muốn cho hắn mốt tát bay ra ngoài, nghĩ đến hắn chính là phụ thân kiếp này, cuối cùng đành nhịn.
Hắn nhịn.
Nhưng mà Huyền Thu không có khách khí.
Vung một cái tát đập bay Sở Lạc.
"Lăn! "
Sở Lạc đang muốn tránh, nhưng lại phát hiện hắn không thể nhúc nhích được.
Ngay một khắc bị đánh bay, hắn trừng mắt nhìn Sở Huyền, nhưng lại không có chút tức giận.
Ầm ầm!
Thiên Đạo lột xác thành pháp tắc siêu nhiên tân giới, mà giờ phút này tân giới cũng chính thức được sinh ra.
Giống như một khỏa tinh cầu khổng lồ, giản nở bành trướng ra, so với Thiên Dương cùng Hỗn Độn, thể tích phải lớn hơn gấp trăm lần.
Linh khí cũng rất nồng đậm.
Đạo vận sinh sôi, hiện ra tạo hóa.
Một vòng mặt trời mới hiện ra giữa không trung.
Kế tiếp lại tiến vào đêm tối, trăng sáng nhô lên cao, ánh sao mọc chi chít.
Một đám người nghịch thiên, lúc này nhìn lên bầu trời, trên mặt rơi lệ…
Rốt cục đã tiến vào một thời đại mới…
Từ nay về sau, chúng sinh sẽ cảm ngộ Thiên Đạo, sẽ không bị Thương Thiên hạn chế.
Sau đó đám người nghịch thiên cũng rời khỏi sơn cốc.
Bọn hắn muốn giúp đám cường giả nghịch thiên sống lại.
Để cho bổn nguyên bọn họ thông qua luân hồi mà chuyển sinh, tiếp theo sẽ dùng danh phận thầy trò, tiếp nối đoạn tình cảm.
Huyền Thu ngồi ở trên ghế, quan sát Sở Huyền, nghe hắn giải thích Chư Thiên Cảnh.
Rất nhanh, nàng có thể đột phá Chư Thiên Cảnh.
Sở Lạc cũng đứng ở bên cạnh Huyền Thu lắng nghe, đợi đến lúc Sở Huyền giảng giải xong, mới giật mình thở dài: "Không hổ danh là con ta! "
Kế tiếp lại nhìn về Huyền Thu, bèn nói: "Ta không có gạt nàng, huyết mạch dung hợp giữa ta và nàng, tất nhiên là yêu nghiệt, nắm Hạo dễ như trở bàn tay! "
Huyền Thu không thèm để ý tới hắn.
Mà là nhìn về phía Hạo nằm dưới đất, vội nói: "Huyền Nhi, ngươi muốn xử lý hắn thế nào? "
Sở Huyền chỉ nhún vai, rồi nói: "Người muốn xử lý thế nào cũng được. "
Huyền Thu nhíu mày thật lâu, sau đó nói: "Nếu như hắn dùng danh tiếng Thương Thiên gây hại chúng sinh, vậy thì sau này liền trừng phạt hắn, bắt hắn tạo phúc cho thế giới này, cảm thụ được nỗi khổ của chúng sinh."
"Có thể! "
Sở Huyền khẽ phất tay áo, thân hình Hạo liền biến mất, xuất hiện ở bên trên Thiên Đạo.
Hạo mở mắt ra, nhưng mà hai mắt trống rỗng.
Hắn mưu đồ biết bao năm tháng, gặt hái cường giả Chúa Tể vô số thời đại, chỉ là muốn mở ra tân giới, mở ra con đường tu luyện mới.
Kết quả, cuối cùng bị một hậu bối vượt qua, có thể tùy ý bóp chết hắn.
So sánh hai người, hắn chính là phế vật.
Thậm chí Hạo còn cảm thấy, nếu không phải hắn sớm thu hoạch đám cường giả, chỉ sợ đã sớm xuất hiện thiên kiêu, mở ra con đường mới.
"Cảm ngộ cho tốt, đối với ngươi mà nói, chưa chắc là họa, có lẽ là phúc! "
Từ rày về sau, khó khăn của chúng sinh tân giới, đều cho hắn thừa nhận.
Có lẽ một ngày nào đó, hắn sẽ ngộ ra nỗi khổ của chúng sinh luân hồi, xem như được giải thoát.
Sở Huyền liếc nhìn tân giới, chậm rãi mở miệng nói: "Về sau, giới này gọi là thế giới Địa Cầu đi. "
Giờ khắc này, sinh linh còn sót lại trên Địa Tinh, từ trong minh minh đều biết tên gọi của thế giới này.
Thế giới Địa Cầu!
Vạn năm sau.
Sở Huyền chấm dứt giảng đạo.
Nhìn về phía đám đệ tử Đinh Việt, rồi nói: "Con đường sau này, phải dựa vào chính bản thân các ngươi, ta đã mở ra con đường Chư Thiên rồi. "
Sở Lạc cùng Huyền Thu, đã đột phá Tiểu Chư Thiên Cảnh.
Hơn nữa hậu tích bạt phát, đạt đến Tiểu Chư Thiên Cảnh trung kỳ, chỉ là nếu muốn tiến thêm một bước, liền phải tích lũy thời gian rất dài.
Thậm chí có thể đột phá Đại Chư Thiên hay không, còn là một ẩn số.
Trước mắt ngoại trừ Sở Huyền ra, thực lực của hai người là mạnh nhất.
"Huyền Môn liền giao cho các ngươi, nơi đây chính là chỗ đặt tông môn. "
Sở Huyền khẽ phất tay áo, Huyền Môn Kinh Các mở rộng, tầng cao nhất có đặt bí tịch Chư Thiên Cảnh.
Tiểu sơn cốc cũng mở rộng ra gấp vạn lần.
Nhưng mà diện tích tiểu viện vẫn như trước.
"Quy củ Huyền Môn, chỉ chọn lựa tuyệt thế thiên kiêu, chỉ nhận người có duyên, phàm là người hữu duyên tiến vào sơn cốc, đều là người có duyên, đại khí vận giả. "
"Các ngươi có thể thu làm đệ tử, bất quá chân truyền nhất định phải vượt qua khảo nghiệm sơn cốc này. "
"Vâng, thưa sư tôn! "
Đám đệ tử Đinh Việt khom mình hành lễ.
"Hai người thích thì cứ ở lại Huyền Môn, thuận tiện giúp ta quản lý một chút. "
Sở Huyền liếc nhìn Sở Lạc cùng Huyền Thu, bèn nói.
"Huyền Nhi, ngươi đây là? "
Huyền Thu hỏi.
"Đường tu hành, là không có điểm dừng, nếu hữu duyên thì sau này sẽ gặp lại. "
Sở Huyền cười nói.
Huyền Thu còn muốn nói cái gì.
Nhưng mà Sở Lạc lại lôi kéo tay của nàng, vội nói: "Huyền Nhi tự đi con đường của hắn, chuyện chúng ta cần làm chính là ủng hộ hắn, cuối cùng sẽ có ngày trùng phùng. "
"Tiên sinh, ngài không thể bỏ ta lại đây. "
Tô Tiên Nhi nắm lấy cánh tay của Sở Huyền.
Sở Huyền xoa đầu của nàng, người thị nữ này, nhất định phải dẫn theo rồi.
Hắn đã quen cuộc sống có người hầu hạ.
"Thập tam ca, ta muốn ở Địa Cầu tiếp tục dạy dỗ chúng sinh, nếu lần sau gặp lại, ta sẽ không rời đi. "
Sở Vân vừa cười vừa nói.
"Tốt! "
Sở Huyền khẽ đầu cười.
"Nếu hữu duyên chúng ta sẽ gặp lại. "
Sở Huyền phất tay, nắm lấy Tô Tiên Nhi, bước tới một bước, thân hình đã biến mất ngay tại chỗ.
Địa Cầu trăm vạn năm.
Lại là một thời đại tu luyện hưng thịnh.
Mà sinh linh phàm trần, không biết đã thay đổi bao nhiêu lượt.
Thiên Đạo.
Hạo cảm nhận được nỗi khổ của chúng sinh, cảm nhận được loại cảm giác bàng hoàng cùng tuyệt vọng, khi hắn dùng danh nghĩa Thương Thiên bao phủ lấy tu luyện giả.
"Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi. "
Hạo tự mình lẩm bẩm.
Nhưng mà, hắn không cách nào giải thoát.
Một bóng người đi tới.
Trên người mặc tăng y trắng như tuyết, không nhiễm bụi trần.
Gương mặt hiền lành.
"A Di Đà Phật, thí chủ, ngươi có ngộ ra? "
Hạo ngẩng đầu, thành kính mà nói: "Mời đại sư dạy ta! "
"Thiện tai thiện tai! "
Ma Phật ngồi xuống, miệng bắt đầu tụng kinh phật.
Ở một chỗ xa xôi, Vương Lạc cùng mấy người Hạng Tinh tụ tập cùng một chỗ.
"Tên Ma Phật kia, có phải muốn độ hóa Hạo hay không ? "
"Hẳn là vậy, ta cũng lười quản hắn. "
Địa Cầu sau ngàn vạn năm.
Huyền Môn đã có đệ tử đời thứ ba.
Hơn nữa thực lực rất mạnh, chính là số một thế giới Địa Cầu, đủ để đảm đương chức vị quản lý Huyền Môn.
Bên ngoài Địa Cầu, trong khu vực hư vô.
Một đám người đang tụm năm tụm ba.
Sở Lạc cùng Huyền Thu đang dẫn theo đám người nghịch thiên lúc trước.
Đinh Việt cùng Hắc Nguyệt dẫn đầu người trong Huyền Môn.
"Rời đi, thăm dò khu vực hư vô. "
"Huyền Môn để lại rất nhiều hậu chiêu, sẽ không xảy ra vấn đề gì, hơn nữa, căn cơ chính thức của Huyền Môn chính là Thiên Đạo. "
"Hà tất lo lắng Huyền Môn phát triển ra sao? Chúng ta mới chính là Huyền Môn...! "
"Ha ha, cũng đúng, chúng ta mới là Huyền Môn, Huyền Môn bây giờ, không thể xem như chính tông! "
Một đám người, kết bạn mà đi, thăm dò sâu trong khu vực hư vô.
Bên trên núi Nghịch Thiên, một con sinh linh dạng vượn, đang chắp tay trước ngực, trên miệng tụng lấy kinh phật.
Đã từng là Thương Thiên, cảm ngộ nỗi khổ chúng sinh, buông bỏ chấp niệm, trở thành môn hạ Ma Phật, đã trở thành một vị phật sống.
......
Một chỗ xa xôi trong khu vực hư vô.
Vô số vị diện tạo thành thế giới, nơi đây có vô số chủng tộc sinh linh, cách một đoạn thời gian, sẽ có một nhánh chủng tộc bị diệt vong.
Nhưng sau đó sẽ có chủng tộc mới sinh ra.
Hệ thống tu luyện nơi này rất đa dạng, có võ đạo thuần túy, cũng có tiên pháp chi đạo huyền ảo...,.
Xét mức độ hưng thịnh cùng phồn hoa, thì không thể so sánh với thế giới Địa Cầu.
Nhiều vị diện cùng thế giới khổng lồ như vậy, mà nguồn gốc đều do một gốc Đại Đạo Thụ vô hình diễn sinh.
Trong một thế giới ở nhánh cao nhất.
Thế giới này không quá trộng lớn, nhưng lại bao trùm tại tất cả vị diện thế giới, không có vị cường giả nào có thể phát hiện ra thế giới này.
Sở Huyền há miệng, để Tô Tiên Nhi đút trái cây vào, cả người đều cảm thấy sảng khoái.
Đây mới là cuộc sống….
Thiên Linh Miêu đang nằm sấp dưới chân hắn.
Hám Thiên Kim Bằng đang bay lượn ở một ngọn núi nào đó.
Phệ Linh Hoa thì khai mở vô số đóa hoa, xanh tím vàng hồng, ánh sáng lập lòe, hết sức xinh đẹp.
Sủng vật, thị nữ, đầy đủ hết.
Cuộc sống quá thoải mái....
"Ký chủ không bước chân ra khỏi nhà, trạch 100 triệu năm, mở ra Chư Thiên Vạn Giới, ban thưởng Vô Chung Tạo Hóa Thể, Vô Chung Cảnh, hệ thống. "
"Ý chí của ngươi, chính là quy tắc hệ thống, ngươi có thể sửa đổi quy tắc hệ thống. "
Hai mắt Sở Huyền sáng ngời, chính mình trạch đến mức khuất phục cả hệ thống?
Rốt cục đột phá Vô Chung Cảnh, cảnh giới này đâu có điểm cuối, Sở Huyền cũng không biết khi nào tu luyện đến đỉnh.
Cho dù tu luyện đến phần cuối, cũng có thể tiếp tục suy diễn cảnh giới mới.
Bất quá nếu là cảnh giới không có điểm dừng, vậy liền có nghĩa là, có lẽ sẽ có bậc thang, sẽ có đường dốc, nhưng sẽ không có điểm cuối.
Mình đã là tu hành đến cảnh giới cuối cùng, cùng là người mạnh nhất, không người nào có thể đuổi kịp, thậm chí ngay cả bóng lưng của mình cũng nhìn không thấy.
Sở Huyền nhìn về phía Chư Thiên Vạn Giới ở phía dưới.
Hắn từng bốc phét, chính mình tạo ra.
Đây chính là Chư Thiên Vạn Giới!
Trong khu vực hư vô.
Một ngọn núi đang bay về phía Chư Thiên Vạn Giới.
Trên ngọn núi, tất cả mọi người đều sợ ngây người.
"Đó là? "
Dựa vào tu vi của bọn hắn, vậy mà nhìn thấy nơi đó có vô số vị diện cùng thế giới, tầng tầng lớp lớp.
Thế giới lớn nhất, đã vượt qua thế giới Địa Cầu.
Hơn nữa, giới hạn tu hành ở chỗ này, tựa hồ cao hơn một chút.
Ngọn núi tiến vào một thế giới khổng lồ.
Giới này, cơ hồ là một trong những thế giới đứng đầu.
Sở Lạc cùng Huyền Thu phát hiện, người mạnh nhất ở giới này, bất quá mới Sáng Đạo Cảnh viên mãn.
Nhưng mà, pháp tắc cùng cảnh giới ở thế giới này, lại cao hơn thế giới Địa Cầu.
Vì sao người tu luyện lại có thực lực yếu đến vậy ?
Tất cả mọi người đều ý thức được, vô số thế giới này, chính là một cái bảo tàng khổng lồ.
Đột nhiên trong đầu mọi người truyền đến một giọng nói.
"Hoan nghênh mọi người tiến vào Chư Thiên Vạn Giới! "
"Huyền Nhi! "
"Sư tôn! "
Trong đầu mọi người đều hiện ra bóng người kia.
Ngọn núi không bị khống chế, lao vào trong một cái tiểu thế giới.
Một con đại bàng oai vũ bay tới.
Bọn hắn, đều thấy được người trẻ tuổi kia, đang ngồi thư giản trên mặt ghế.
Sở Huyền liếc nhìn đám người, trên mặt nở một nụ cười.
Chỉ một ý niệm, bên ngoài thế giới Địa Cầu, bắt đầu sinh ra vô số thế giới cùng vị diện, trong nháy mắt Chư Thiên Vạn Giới đã được tạo thành.
Nguyên Sơ Đại Đạo tiếp tục mở rộng trong khu vực hư vô.
Thiên Đạo bắt đầu lan tràn về phía Chư Thiên Vạn Giới, trở thành pháp tắc siêu nhiên của một phương Chư Thiên Vạn Giới!
Kết thúc…..



Bạn cần đăng nhập để bình luận