Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 21. kêu to lên !

Chương 21. kêu to lên !
Editor: Kingofbattle
"Ta cũng không có kinh nghiệm, bởi vì không có kinh nghiệm cho nên mới kích thích. "
Nụ cười trên mặt Sở lão thất dần trở nên dâm đãng.
Vung tay lên, dải lụa đỏ liền mở ra, chuẩn bị kết thành một cái kén lớn bao bọc hai người vào bên trong, chơi một trò chơi kích thích.
Sở Huyền không chịu nổi nữa.
Bản thân mình ngay cả thị nữ cũng không có, con hàng Sở lão thất này lại còn muốn chơi trò kích thích ở ngay dưới mí mắt của mình, đây không phải là cố tình kích thích mình hay sao?
Nghĩ tới chuyện bản thân cô đơn ở trong tiểu viện, ngay cả thị nữ cũng không có, Sở Huyền bèn thở dài, dù sao mình cũng là một thiếu gia hào môn.
Đãi ngộ này cũng quá chênh lệch.
Có một thị nữ quyến rũ, không nhất thiết phải làm cái gì, ít nhất cũng có thể dưỡng mắt.
Tinh thần hắn khẽ động, một cành cây trên mặt đất bay lên.
Ba!
Hung hăng quất mạnh vào trên mông của Sở lão thất.
Lấy thực lực Huyền cảnh tầng hai của Sở lão thất, làm sao phát hiện được Sở Huyền động tay chân.
"Úi da!"
Hai tay Sở lão thất vẫn còn xoa nắn, thì cái mông lại bị quất mạnh một cái, dọa cho hắn run rẩy, đau tới mức kêu thành tiếng.
"Sao vậy?"
Hà Vi Vi lo lắng hỏi thăm.
"Có người đánh ta!"
Sở lão thất nhe răng trợn mắt mà nói.
"Xung quanh cũng không có ai."
Hà Vi Vi nghi ngờ nói.
Sở lão thất xoa nhẹ lên cái mông, ý chí tinh thần tản ra xung quanh, lại không phát hiện bóng người nào.
Đột nhiên nghĩ ra điều gì, hắn nở một nụ cười quái dị nhìn về phía Hà Vi Vi nói: "Đúng hay không? Nàng thật là nghịch ngợm, xem vi phu thu thập nàng thế nào!"
Hắn giương nanh múa vuốt, một tay bổ nhào về phía Hà Vi Vi.
Mặt Sở Huyền đen lại, cành cây kia lại quất thêm lần nữa.
Ba!
Hung hăng quất thêm một cái vào mông Sở Lão thất.
Sở lão thất rên lên một tiếng đau đớn rồi hắn nói: "Đánh là thương mắng là yêu, Vi Vi, vi phu sẽ không lùi bước."
Tên khốn này, không phải là có sở thích bị ngược đó chứ?
Sở Huyền bó tay rồi.
Ba ba ba!
Quất liên tục mấy cái vào mông Sở lão thất, kết quả là tên này vừa la lớn vừa chuẩn bị kéo y phục của Hà Vi Vi xuống.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hà Vi Vi đỏ rực, hơn nữa còn rất căng thẳng.
Nàng nhìn thấy một cành cây đang quất vào mông Sở lão thất.
Chắc là Tiền bối Sở gia đã nhìn thấy.
Chết! Chết mất thôi!
Thế nhưng bản thân mình là một nữ tử đơn thuần, đối mặt với loại tình huống này thì phải phản kháng.
Bằng không, chẳng phải sẽ để lại ấn tượng xấu cho tiền bối của Sở gia sao?
Hà Vi Vi liền giãy giụa.
"Không được, Thất ca, ngươi đừng có làm vậy, mau thả ta ra!"
"Kêu to lên, kêu to lên, nàng có kêu rách cổ họng cũng không có ai nghe được đâu."
Sở lão thất máu dê sôi trào, quá kích thích đi.
Vi Vi không hổ danh là lương phối của chính mình, rất biết phối hợp!
Sở Huyền sắp tức đến mức ói máu.
Thật quá đáng!
Cái tên khốn kiếp Sở lão thất này, chắc chắn là người có đam mê hư thúi.
Hơn nữa, trông dáng vẻ này của hắn, chắc chắn đây không phải lần đầu!
Móa nó, đúng là một sự kết hợp hoàn hảo!
Nếu không ngăn cản kịp thời thì cảnh nóng sắp diễn ra rồi.
Sở Huyền liền đổi sang một cành cây to hơn, chọc một cái vào mông của Sở lão thất!
"Ái cha!"
Sở lão thất lập tức nhảy dựng lên cả mấy thước, lấy tay che mông, trừng mắt nhìn Hà Vi Vi.
"Vi Vi, nàng thật quá đáng, vậy mà chọc ta, dọa ta tới mức thiếu chút nữa thì 'hẹo' rồi !"
Hà Vi Vi vội vàng sửa sang lại quần áo xộc xệch, ánh mắt oan ức, lộ ra vẻ mềm yếu.
"Không phải ta, chắc là vị thúc thúc nào đó của Sở gia!"
Vẻ mặt Sở lão thất cứng lại, nuốt một ngụm nước bọt, khẩn trương mà hỏi: "Vi Vi, có đúng là không phải nàng?"
"Không phải ta!"
Hà Vi Vi cúi đầu xuống.
Sở lão thất cười khan một tiếng, quan sát xung quanh, nói: "Vị thúc bá kia, chẳng qua tiểu chất chỉ đùa với Vi Vi một chút mà thôi."
Quá xấu hổ!
"Ta, ta đi về đây."
Mặt Hà Vi Vi đỏ tới tận mang tai, nhanh chóng chạy đi mất.
Không thấy vị trưởng bối nào hiện thân, Sở lão thất xấu hổ cười một tiếng cũng chuẩn bị rời đi.
Mẹ nó, chơi kích thích lại bị trưởng bối nhìn thấy, quả thực là quá xấu hổ.
Cũng may, da mặt hắn đủ dày.
Đi ra từ trong lùm cây, hắn nhìn thấy một cái tiểu viện cách đó không xa.
Liền chạy tới hỏi: "Thập Tam, có ở nhà hay không?"
Đẩy cửa ra, thấy Sở Huyền đang ngồi ở trên ghế, quả thật là nhàn rỗi thảnh thơi.
"Thập Tam, ngươi có muốn về Tổ trạch hay không, ta sẽ cầu giúp cho ngươi?"
"Không cần, ta ở chỗ này cũng rất tốt."
"Ngươi cũng thật là, cố gắng thêm một chút, chỉ cần đột phá tới Huyền cảnh thì sẽ không làm cho gia gia tức giận nữa."
Sở lão thất nói xong, liền quan sát tiểu viện một vòng, sau đó thì hơi hạ thấp giọng hỏi: "Thập Tam, vừa rồi có vị thúc bá nào tới đây không?"
Căn bản là hắn không có nghi ngờ Sở Huyền giở trò quỷ quái, trong mắt hắn, Sở Huyền chỉ là Phàm cảnh, ngay cả động tĩnh trong lùm cây cũng không nghe được.
"Không có."
Sở Huyền lắc đầu nói.
Sở lão thất đi dạo quanh viện tử một vòng, khẽ thở dài nói: "Thập Tam, ngươi không cảm thấy cô đơn sao?"
"Một mình ở trong tiểu viện lớn thế này, thật khó khăn cho ngươi, hay là ta tìm hai thị nữ tới cho ngươi?"
Sở Huyền nghe xong thì có chút động tâm, nhưng lập tức lắc đầu từ chối.
"Không cần, ta ở một mình rất tự do tự tại."
"Ai da, Thập Tam ngươi lại không biết hưởng thụ cuộc sống, ngươi nhìn cảnh vật chung quanh, cây cối xanh tươi, vào lúc trời tối vắng người, có phải rất đặc biệt không."
Sở lão thất chậc lưỡi thốt lên.
"Lão Thất, ngươi có kinh nghiệm hay sao?"
"Một chút xíu, nho nhỏ thôi, không xem như là có nhiều kinh nghiệm, chỉ từng chơi mấy chục lần mà thôi."
"Một người?"
Sở Huyền nín một lúc mới hỏi.
"Một người thật không khoái cho lắm."
Mẹ nó thực là Dâm Vương!
Hà Vi Vi không phải là Dâm Hậu chứ, nếu là như vậy, thì hai người này đúng là một sự kết hợp hoàn hảo.
Nói luyên thuyên rau đậu mắm tôm một lúc, Sở Huyền hỏi tới chuyện Tà giáo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận