Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 1174 - Đại Thế Chân Vạc (2)



Chương 1174 - Đại Thế Chân Vạc (2)




Editor: Kingofbattle.
Tô Tiên Nhi lập tức vui mừng ra mặt.
Nữ chủ nhân Huyền Môn!
Lời này đủ êm tai.
Lão già Liệt Thiên này, vẫn là biết thời thế.
"Chọn một kiện đi. "
Liệt Thiên vui mừng hớn hở, chọn lấy một kiện.
Nếu đã phân chia bảo vật, còn dư lại Xuân Lan, tự nhiên cũng không thể thiếu.
Cuối cùng, chỉ còn lại Sở Ngọc là chưa chọn được.
Vểnh lên miệng nhỏ, nói: "Tiên a di, có chí bảo nào đẹp mắt một chút hay không..., những thứ này cũng quá khó nhìn đi. "
Nàng là người gọi Tô Tiên Nhi là "Di" sớm nhất, dù sao cũng do Sở Huyền điểm hoá.
Xem như là nửa con gái.
Gọi tỷ tỷ không quá phù hợp.
Tề Nhạc vốn gọi là tỷ tỷ, bởi vì Tô Tiên Nhi cảm thấy, gọi nàng "Di" là quá già rồi, cho nên bảo hắn gọi tỷ tỷ.
Hiện tại Tề Nhạc, cũng gọi là Tô Tiên Nhi là "a Di". (dì)
Như thế, mới đúng với bối phận Tô Tiên Nhi cùng thế hệ với Sở Huyền, hơn nữa càng biểu hiện nàng rất thân với sư tôn.
Tô Tiên Nhi thấy vậy cũng đúng, chính mình là thị nữ của tiên sinh, đệ tử tiên sinh gọi mình là tỷ tỷ, chẳng phải là quá loạn bối phận hay sao?
"Có, đương nhiên là có. "
Tô Tiên Nhi cưng chiều vuốt ve đầu Sở Ngọc, cười nói: "Ngọc nhi nhà ta xinh đẹp như vậy, dùng chí bảo, đương nhiên cũng phải xinh đẹp.... "
Nói xong, lấy ra một kiện y phục phiêu miểu như mây.
Sở Ngọc lập tức mừng rỡ nhận lấy, trực tiếp mặc nó vào người.
Sau khi mặc vào, Sở Ngọc càng thêm thanh tú động lòng người, không nhuốm khói lửa nhân gian.
Kế tiếp, Tô Tiên Nhi lại lấy ra một cái trâm ngọc.
Đeo lên giúp Sở Ngọc.
Cuối cùng, trong tay nàng xuất hiện một đóa hoa sen.
Cực kỳ mỹ lệ.
Đóa hoa nở ra, những cánh hoa xinh đẹp, bao quanh Sở Ngọc bay múa, nhìn nàng càng giống tiên tử bước ra từ trong tranh vẽ.
Sở Ngọc cực kỳ hưng phấn, bàn tay nhỏ bé vẩy nhẹ một cái, cánh hoa gấp lại, trở về bộ dáng đóa hoa, quay tròn xoay tít trở về trong bàn tay của nàng.
"Cám ơn Tiên a di! "
Người được sủng ái nhất, vẫn là Sở Ngọc....
Nghĩ đến nàng là linh căn hoá hình, hơn nữa là Sở Huyền điểm hoá, cũng là chuyện tất nhiên.
Chí bảo Chúa Tể Cảnh, Sở Ngọc cũng không cần tích máu nhận chủ, có thể dùng trực tiếp.
Dù chưa thể phát ra uy lực chân chính.
Bất quá lúc sử dụng, cũng không gặp phải gánh nặng tiêu hao quá lớn.
Hiển nhiên là bảo vật đặc chế dành riêng cho Sở Ngọc.
Liệt Thiên lại quay trở về bế quan.
Tiết Bình cùng Y Linh Linh cũng tiến vào tàng kinh các.
Tề Nhạc cùng Sở Ngọc vừa trở về, đang tiếp tục ôn chuyện cũ cùng Sở Huyền và Tô Tiên Nhi.
"Sư tôn. "
Sở Ngọc chộp lấy bả vai Sở Huyền, bộ dáng tựa như làm nũng.
Trong lòng nàng, Sở Huyền chính là phụ thân.
"Ngàn năm gần đây, ta ở bên ngoài, cảm ứng được một loại kêu gọi, tựa hồ có chí bảo gì đó đang gọi ta tới! "
Đôi mi thanh tú của Sở Ngọc nhíu lại, khẽ nói ra.
"Ngọc nhi, tại sao ngươi lại không nói cho ta biết? "
Tề Nhạc nghe vậy khẽ giật mình thốt ra.
"Hừ hừ, Nhạc ca ca, nếu ta nói cho ngươi biết, ngươi nhất định sẽ chạy tới hóng hớt xem là chuyện gì, ta cảm giác có khả năng gặp nguy hiểm, cho nên không nói cho ngươi. "
Sở Ngọc hừ hừ nói.
Tề Nhạc thoáng lúng túng một phen.
Gần vạn năm nay, hắn rất hứng thú với mấy loại di tích cổ, bí cảnh, hơn nữa theo thực lực tăng lên, làm việc cũng trở nên liều lĩnh một ít.
Nếu Sở Ngọc nói cho hắn biết việc này.
Nhất định là hắn sẽ nghĩ đến đi dò xét đến cùng.
Sở Huyền hơi nhướng mày, có thể kêu gọi Sở Ngọc, hẳn cũng là một loại linh căn nhận được đại tạo hoá?
Đương nhiên, không thể loại trừ có vài gia hỏa cố tình bày bố.
"Ngọc nhi, lần sau ngươi cảm ứng được, có thể đi xem một chút. "
Sở Huyền khẽ xoa cái đầu nhỏ của nàng, rồi nói.
"Sư tôn, gặp nguy hiểm thì làm sao? "
"Có sư tôn ở đây, làm gì có chỗ nào nguy hiểm chứ. "
Sở Huyền cười mỉm nói.
Dứt lời, một quả ngọc phù đã bay tới trên tay Sở Ngọc.
"Bất kể là cơ duyên hay bẫy rập, ngươi cũng có thể xem. "
Sở Huyền chẳng muốn sử dụng chức năng diễn hoá, để xem đến tột cùng là cơ duyên hay bẫy rập.
Nếu muốn lợi dụng Sở Ngọc, thì đúng là si tâm vọng tưởng.
Bất kể nói thế nào, Sở Ngọc đều do hắn tạo ra.
Nói là một nửa cái con gái cũng không quá đáng.
Làm sao có thể để người khác tính kế?
"Nếu như nó lại gọi, ta nhất định sẽ đi nhìn xem. "
Sở Ngọc vui mừng thu lấy ngọc phù vào trong thần hồn.
Kế tiếp nàng lại chạy đi tìm Tô Tiên Nhi.
Sở Huyền nhìn về phía Tề Nhạc, nói: "Vấn đề của ngươi, vi sư đã biết rồi, bên trong thần hồn của ngươi là âm dương chi khí, bản thân nó chính là đại tạo hóa."
"Ngươi là Tiên Thiên Âm Dương Viên Mãn, trên người có đại tạo hóa, âm đương chi khí chính là chìa khoá giúp ngươi mở ra thế giới chư thiên, vừa bắt đầu sáng đạo, đã đánh ra trụ cột nền móng. "
Tề Nhạc yên lặng lắng nghe.
Lần này hắn trở về, chính là nhận ra khuyết thiếu của mình.
Còn có chưa hiểu thấu triệt đối với âm dương chi khí.
Không cách nào sử dụng cho bản thân.
Mặc dù khoảng cách sáng đạo còn khá xa, nhưng hắn có loại trực giác, tìm hiểu âm dương chi khí, là chuyện rất hệ trọng, có thể giúp mình tránh đi dường vòng trong tu luyện.
Sở Huyền diễn giải giúp hắn một phen, Tề Nhạc mới hiểu ra, sau đó tiến vào kinh các tìm hiểu bí tịch sáng đạo, thuận tiện bế quan cảm ngộ.
Dùng âm dương chi khí, xây dựng căn cơ sáng đạo.



Bạn cần đăng nhập để bình luận