Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 875. Thời Điểm Dùng Người Gánh Tội (2)

Chương 875. Thời Điểm Dùng Người Gánh Tội (2)
Editor: Kingofbattle.
Cự Nhân tộc vẫn là rất mạnh, dưới tình huống có lý do xuất thủ, có lẽ sẽ chống đỡ được thế lực sau lưng đối phương.
Huống chi, không chỉ có mỗi Cự Nhân tộc.
Tam tộc Tiên Thần Ma và các chủng tộc khác, bọn họ cũng sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ.
Nhiều cường tộc liên thủ như vậy, đủ để chống lại chỗ dựa sau lưng đối phương đi?
Sở Huyền vừa chú ý hai vị cường giả, vừa trò chuyện cùng với Thái.
"Lúc truyền bảo vật cho ngươi, chỉ sợ lực lượng có chút mạnh, ngươi phải tiếp nhận cho tốt, đừng để nó bị huỷ hoại. "
"Không sao, ta cũng cũng có chút thực lực, tất nhiên có thể tiếp lấy an toàn. "
Thái không thèm để ý chút nào.
Cho dù mình bị thương, nhưng thực lực vẫn rất cường đại.
Đừng nói là truyền bảo vật tới, coi như là bị người tập kích, hắn cũng có thể đỡ được.
"Ngươi có phần tin tưởng này là tốt rồi, dù sao khoảng cách quá xa, trên phương diện lực lượng sẽ không canh chuẩn lắm. "
Sở Huyền dự định nói trước cho Thái biết, xem như lúc truyền tống bảo vật, sử dụng lực lượng có hơi quá tay.
Hơi mất kiểm soát, dẫn tới đánh chết người.
Bản thân mình cũng không cố ý.
Không thể để Thái biết là mình đào hố cho hắn nhảy được.
Phải tạo ra một tình huống ngoài dự liệu.
"Ta đã nói trước, nếu bị huỷ hoại thứ gì, cũng đừng tìm ta đòi bồi thường.... "
"Đại Uy huynh nói đùa, Thái ta là loại người này hay sao? "
Thái vừa cười vừa nói.
Vị Đại Uy Đại Đức Chí Thánh này, nếu như thật sự truyền tống bảo vật chữa thương cho mình.
Thì có thể nhận ra là một người rất chân thành, đáng giá để kết giao....
Còn như muốn thừa cơ đánh lén mình.
Vậy cũng cũng đừng trách mình vô tình.
Thái thầm suy nghĩ trong lòng.
Đương nhiên hắn sẽ không hoàn toàn tin lời nói của Sở Huyền.
Tất nhiên phải có lòng phòng người.
Lỡ như đối phương nói bên ngoài là tặng mình bảo vật chữa thương.
Kì thực là hạ độc thủ đánh lén thì sao?
Hiển nhiên là Thái cũng không sợ, bởi vì hắn có lòng tin đối với thực lực của mình.
Mặc dù bị thương chưa lành, nhưng nếu gặp phải thời khắc nguy hiểm, cũng có thể bộc phát thực lực đỉnh phong trong thời gian ngắn ngủi.
Thái tin tưởng là được rồi.
Trong lòng Sở Huyền cười thầm, đây cũng không phải là hắn đi hố ngươi.
Đồ đạc của mình, cũng không phải dễ cầm như vậy.
Nếu như nhận lấy bảo vật, không cảm tạ ân đức, lại giúp mình làm chút chuyện, làm bia đỡ đạn, thì làm sao xứng đáng với bảo vật được nhận chứ?
Trong Hỗn Độn.
Lúc Cửu Tốt cùng Thập Nhất Tốt bay tới gần Cổ Giới Hỗn Độn.
Rốt cuộc phát hiện ra đại trận của các tộc.
Đại trận kia tập trung rất nhiều chí bảo, bố trí thành đại trận, lập tức thu hút ánh mắt của hai người.
Mặc dù bọn hắn là binh sĩ Ngục Thần, nhưng trên người cũng không có dư giả bảo vật.
Một tòa đại trận kia, vừa nhìn đã biết không phải loại thường....
Hơn nữa, tựa hồ là bố trí vì thế giới Cửu Vực ?
Về thế giới Cửu Vực, hai người cũng không chú ý quá nhiều.
Dù sao thực lực đến cấp độ của bọn hắn, sẽ không cho rằng bên trong Cửu Vực có bảo vật gì tốt lành.
Hơn nữa, bọn hắn chỉ có một mình, lại không phải lão tổ của chủng tộc nào đó, không cần cân nhắc vì chủng tộc.
Nếu Hỗn Độn có phát sinh biến cố, thì trốn vào Cửu Vực cũng không bằng dựa hơi Ngục Thần che chở.
Trước tiên, hai người đều quan sát đại trận.
Tòa đại trận này, phải cướp tới tay.
Chuyện đáng vui mừng, chính là tòa đại trận này cũng không phải đại trận công kích, không thể đối phó với hai người bọn hắn.
Lúc này liền đánh về phía đại trận.
Về phần đắc tội với mấy chủng tộc trong Cổ Giới Hỗn Độn?
Bọn hắn đâu thèm quan tâm.
Cùng lắm thì trốn vào Ngục Thần Hành Cung, dựa vào sự bá đạo của Ngục Thần, tất nhiên sẽ ra tay bảo vệ bọn hắn.
Dù sao, hành động lần này cũng tăng thêm thể diện cho Ngục Thần.
"Đại trận này sẽ do Ngục Thần Hành Cung tiếp nhận, tất cả đều cút ngay! "
Bỗng truyền tới một giọng nói bá đạo.

Cường giả các tộc đang bỏ thêm vào bảo vật vào đại trận, giúp đại trận mau chóng khôi phục.
Hơn nữa, bọn họ bắt đầu suy nghĩ muốn tăng cấp đại trận.
Đúng lúc này, Hách Tiên Tôn cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt đang đến.
Sắc mặt hắn đại biến.
Thân hình hắn nhoáng một cái, bắt đầu chạy trốn.
Đã trôi qua rất nhiều năm, hắn chưa từng có cảm giác nguy cơ như lúc này.
Hắn có thể sống đến hiện tại, toàn bộ đều nhờ vào bản năng phát hiện sớm mối nguy hiểm.
Mỗi khi đại kiếp bắt đầu, đều có thể sớm chuẩn bị tránh né.
Bên phía Tiên Tộc, Nguyên Sơn Lão Tổ vừa thấy Hách Tiên Tôn rút lui.
Hắn không chút do dự chạy theo phía sau.
Đám cường giả còn lại đều sững sờ.
Đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ đại trận sắp phát nổ?
Không có lý nào..., không phải đại trận đang vận chuyển rất tốt hay sao?
Ngay vào lúc này, giọng nói bá đạo đã truyền đến.
Hai bóng người tiến tới rất nhanh, chộp về phía đại trận.
Liệt Ma Tôn liền nổi giận.
"Láo xược! "
Ầm ầm!
Đại Đạo hiện ra, ngưng tụ thành một quyền đánh tới.
Hách Tiên Tôn đứng ở phía xa nhìn lại, không khỏi hít một ngụm khí lạnh, thằng nhãi con Ma tộc này, đây là muốn tự tìm đường chết....
Khó trách mình lại cảm thấy hắn không sống thọ.
Quả nhiên!
Cũng bị người giết chết!
Đồ Thần Tôn và Côn Trấn đều biến sắc mặt.
Hai người không lỗ mãng như Liệt Ma Tôn.
Đám người Ma tộc này đã quen lỗ mãng bá đạo.
Ầm ầm!
Ánh mắt Thập Nhất Tốt lạnh như băng.
"Dám can đảm tập sát binh sĩ Ngục Thần, đáng chết! "
Roẹt!
Loé lên một tia sáng lạnh lẽo.
Đại Đạo của Liệt Ma Tôn sụp đổ, thân thể bị nổ tung.
"Ta chính là Liệt Ma Tôn của Ma tộc, ngươi dám giết ta? "
Liệt Ma Tôn khiếp sợ rú lên.
"Hừ! "
Thập Nhất Tốt hừ lạnh một tiếng, ra tay không chút lưu tình.
Liệt Ma Tôn đã chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận