Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 667. Bày Mưu Tính Kế (2)

Chương 667. Bày Mưu Tính Kế (2)
Editor: Kingofbattle
Chiến ý của Thiên Câu tộc cực kỳ cường đại, cho dù đã trải qua năm tháng dài đằng đẵng, thế mà chiến ý kia vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán.
Nơi đây tuyệt đối là bảo địa đối với võ giả tu luyện Chiến Chi Đạo.
"Ngươi có thể tu luyện, cảm ngộ một chút, không được nóng vội. "
Giọng nói Sở Huyền lại vang lên trong đầu Tiêu Lương.
"Vâng, thưa sư tôn! "
Tiêu Lương tìm một chỗ ngồi xếp bằng, bắt đầu cảm ngộ chiến ý bên trong.
Nơi đây không chỉ có một loại chiến ý, nói chung là rất hỗn tạp.
Có loại nóng rực giống như lửa, có loại rét lạnh giống như sát ý, cũng có loại nặng nề như núi đá......
Đều là chiến ý, nhưng mà chiến ý bên trong đó lại hoàn toàn khác nhau.
Tiêu Lương lại có thêm nhiều cảm ngộ.
Thì ra, chiến chi nhất đạo, cũng không phải chỉ có một loại, mà có thể bao hàm đủ loại.
Một đầu đạo tắc hiện ra, nóng bóng giống như lửa, nhưng mà lại hừng hực chiến ý, đều là Chiến Chi Đạo Tắc.
Nếu kết hợp đạo tắc lại, thì Chiến Chi Đạo Tắc sẽ ngày càng mạnh hơn.
Trung tâm tộc địa của Thiên Câu tộc, chính là một chỗ giúp Tiêu Lương cảm ngộ chiến ý, là bảo địa tuyệt hảo để cảm ngộ Chiến Chi Đạo Tắc.
Sở Huyền cũng không vội thả dây câu.
Cứ chờ Tiêu Lương cảm ngộ chiến ý, đạo tắc nhiều thêm nữa.
Giai đoạn này, là thời kỳ Tiêu Lương bùng nổ, bộc phát cảm ngộ Chiến Chi Đạo Tắc.
Cùng là Chiến Chi Đạo Tắc, nhưng mà Chiến Chi Đạo Tắc do mỗi người lĩnh ngộ đều khác nhau.
Bên trong cũng không chỉ chứa một loại.
Đến giai đoạn Khai Đạo giả, tuy là chỉ mở ra một con đường, nhưng mà bên trong con đường này không chỉ có một loại, mà ẩn chứa đủ loại biến hoá.
Cũng là một loại thể hiện của Đại Đạo.
Mặc dù chỉ là một đầu Đại Đạo đơn độc, nhưng mà bên trong Đại Đạo này, cũng không phải chỉ có một loại.
Sở Huyền không giống với những người khác, thứ hắn mở ra chính là Đại Đạo phiên bản thu nhỏ, cũng không phải chỉ có mỗi Đại Đạo, trong đó ẩn chứa bao la vạn vật, tựa hồ bất luận Đại Đạo gì cũng nằm trong đó.
Nếu chỉ bàn về một đạo thuần tuý, Sở Huyền tự hỏi bản thân không thể bằng Khai Đạo giả tu luyện một đạo.
Bất quá Đại Đạo Cửu Vực rất mạnh, cũng không phải là không có nguyên do.
Đạo do Sở Huyền mở ra, chính là Đại Đạo chân chính, nếu tách ra làm một Đại Đạo riêng lẻ, có lẽ sẽ kém hơn Khai Đạo giả đơn thuần.
Nhưng mà đạo của hắn cũng không phải là loại tách ra.
Bởi vậy nếu xét độ mạnh yếu của Đại Đạo, tự nhiên là Sở Huyền sẽ mạnh hơn Khai Đạo giả thông thường, càng toàn diện hơn, lực lượng pháp tắc Đại Đạo càng trọn vẹn hơn.
Nguyên Sơ Đại Đạo cũng giống như thế.
Tiêu Lương đang tiếp tục cảm ngộ chiến ý, Sở Huyền tiếp tục khai đạo, câu cá cũng không thể gấp được.
Dù sao cá cũng không chạy mất.
Khai đạo đã trở thành sở thích của Sở Huyền, mỗi ngày Đại Đạo lại mở rộng thêm một chút, cảm giác được thực lực tăng lên, quả đúng là sảng khoái.
Con đường hắn mở ra đã dài hơn bốn nghìn dặm.
Tuy khoảng cách tích đạo vạn dặm còn kém rất xa, nhưng mà Sở Huyền không hề nhụt chí.
Tốc độ Khai Đạo của hắn, đã vượt xa vô số người.
Chỉ cần có thể tiếp tục núp một chỗ, đừng nói là vạn dặm, ngay cả mười vạn dặm cũng không thành vấn đề.
Đại Đạo của hắn chính là Đại Đạo Cửu Vực bản thu nhỏ, hơn nữa có tính độc lập.
Căn bản không tồn tại tình huống cần chặt đứt căn nguyên, mới có thể tăng cấp cao hơn.
Huống hồ, khi hắn Khai Đạo tới trình độ nhất định, lúc nào cũng có thể xuất ra Đại Đạo độc lập.
Cửu Vực là thế giới đầu tiên do Hỗn Độn tạo ra, Đại Đạo Cửu Vực cũng là Đại Đạo đầu tiên do Hỗn Độn diễn sinh, tự nhiên sẽ có chỗ đặc biệt.
Phía trên Đại Đạo Cửu Vực, hẳn là Đại Đạo Hỗn Độn, trừ phi có thể siêu thoát Hỗn Độn, nếu không thì đừng mơ đến chuyện siêu thoát Đại Đạo Hỗn Độn.
Từ lúc mở đường ngày càng dài, cảm ngộ càng nhiều, Sở Huyền cũng hiểu ra nhiều chuyện.
Cũng đã hiểu ra những sinh linh kia đi tìm giới hạn của Hỗn Độn, có mục đích gì, đó là vì bọn chúng muốn siêu thoát Hỗn Độn.
Nhưng mà, Hỗn Độn có giới hạn sao?

Sở Huyền trạch ở tiểu viện, yên lặng khai đạo, thỉnh thoảng sẽ chú ý tình huống Cửu Vực, nhất là nhúng tay vào bố cục của mấy gia hoả kia.
Hắn cũng không có can thiệp quá nhiều, để tránh dẫn dắt Đạo Kiếp Đại Đạo sớm hàng lâm.
Thực lực của hắn còn chưa đủ chống lại đám người này, vẫn nên khiêm tốn, thận trọng một chút.
Bắc Vực rất yên bình, hiện tại sinh linh ở Bắc Vực không nhiều lắm, phần lớn đều di chuyển sang mấy vực khác để tranh đoạt cơ duyên.
Diện tích Bắc Vực mở rộng, mọc lên vô số bảo địa.
Cũng chưa có hiện ra, cho nên không có ai tiến vào.
Đoán chừng một số người muốn bố cục ở Bắc Vực phải choáng váng.
Toàn bộ sinh linh Cửu Vực, tựa hồ đã quên đi sự tồn tại của Bắc Vực.
Trong đại kiếp, Bắc Vực không hề rối loạn, vẫn luôn yên bình phát triển, tuyệt đối là không bình thường.
Nhưng mà, dường như tất cả mọi người đã quên Bắc Vực.
Không có ai nhớ tới Bắc Vực đã rất đặc biệt
Kể cả những người rời khỏi Bắc Vực, tiến về các vực khác tranh đoạt cơ duyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận