Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 1046. Rời Đi (3)

Chương 1046. Rời Đi (3)
Editor: Kingofbattle.
Tần đứng nguyên tại chỗ, trên mặt nở một nụ cười.
Có lẽ, đây cũng chính là kết cục tốt nhất của hắn.
Lúc trước hắn mưu đồ biết bao nhiêu năm, vì khống chế Đại Đạo Cửu Vực, bao quát thiên địa Cửu Vực, mong muốn dựa vào tạo hóa cùng đại khí vận còn sót lại trong thiên địa.
Mưu đồ đột phá cấp bậc cao hơn.
Nhưng mà hiện giờ hắn đã trở thành Thần Linh Thiên Đạo.
Thiên Đạo bất diệt, hắn sẽ bất tử.
Hơn nữa, tiềm lực của Thiên Đạo rất lớn.
Có khả năng trong tương lai hắn sẽ có thực lực Chí Thượng Hỗn Độn.
Thân hình Tần mờ đi, trực tiếp trở về Thiên Đạo.
Bảo vệ trật tự Thiên Đạo, là trách nhiệm của hắn.
Về phần con mèo, quái thụ cùng đại bàng kia, cũng chỉ là quan hệ cá nhân.
Hơn nữa, sẽ không quản Thiên Đạo, cũng không quản hắn.
Có lẽ, khi nào Thiên Đạo gặp phải nguy cơ chân chính, bọn hắn mới ra tay trợ giúp.
Thiên Đạo sẽ gặp phải nguy cơ sao?
Đương nhiên là không !
Trừ mình ra, còn có Phong Ảnh Cổ Thần, đây cũng là một vị Thần Linh Thiên Đạo.
Ý chí của Tần xuất hiện trước mặt một con rùa lớn, đang cùng đối phương tán gẫu, chẳng qua là con rùa lớn này chỉ ưa thích ngủ.
Kế tiếp, ý chí của hắn lại đi tới một con sông thời gian (thời gian trường hà).
Long Quân ngó đầu lên.
Thiên Đạo tăng lên, thực lực Long Quân cũng mạnh hơn, hắn đã có thực lực gần với Chí Thượng Hỗn Độn.
Tần nói chuyện phiếm cùng hắn, kể lại sự tích chính mình lưu lạc Hỗn Độn, quả nhiên Long Quân cảm thấy rất hứng thú.
Cùng lúc đó.
Trong Hỗn Độn, Bàn Mãng Cổ Thần đang du ngoạn.
Hắn là phân thân của Long Quân, thay thế bản thể Long Quân du ngoạn trong Hỗn Độn.
Mỗi lần Tần kể đến một nơi nào đó thú vị trong Hỗn Độn, Bàn Mãng Cổ Thần sẽ hào hứng tìm tới nơi.
Toàn bộ Thiên Đạo, xét về địa vị, tuyệt đối là Long Quân sẽ chiếm vị trí cao nhất.
Con mèo, quái thụ, đại bằng kia thuộc về loại khác, có thể mặc kệ.
Tạo quan hệ tốt với Long Quân, tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt.
Trong lòng của Tần rất khinh bỉ Phong Ảnh Cổ Thần, tên này là một đầu gỗ, chỉ biết bảo vệ trật tự Thiên Đạo.
Chính là hàng xóm cùng với hoá thân của mình biết bao nhiêu năm, xem như người quen cũ, vẫn duy trì thái độ lạnh nhạt, cũng không nói được thêm vài câu.
Theo Thiên Đạo mở ra.
Không ít sinh linh trong Hỗn Độn đều chạy đến Thiên Đạo.
Đa số mấy thế lực này đều có ý nghĩ truyền xuống đạo thống của mình trong Thiên Đạo.
Chỉ cần không quá ngu ngốc, sẽ nhìn ra được, tương lai Thiên Đạo sẽ trở thành trung tâm Hỗn Độn.
Tiềm lực rất lớn.
Rất nhiều cường giả tranh nhau tiến vào.
Khó tránh khỏi phát sinh tranh đấu.
Vốn là Cổ Giới Hỗn Độn tộc dự định rời đi, giờ phút này nhao nhao trở về.
Cổ Giới Hỗn Độn đã bị Thiên Đạo bao phủ.
Đương nhiên là bọn hắn xem Cổ Giới Hỗn Độn là địa bàn thuộc về mình.
Bộc phát nhiều lần đại chiến với mấy thế lực trong Hỗn Độn tới đây.
Tần cùng Phong Ảnh Cổ Thần, cũng không có ra tay can thiệp.
Chỉ cần không ảnh hưởng đến Thiên Đạo, không tạo thành uy hiếp diệt tộc, bọn hắn sẽ không ra tay can thiệp.
Trong thiên địa mới, bên trong một toà thành lớn của nhân tộc.
Một tiểu nam hài ba tuổi, nắm trong tay một quả hạt châu.
Bên trong hạt châu này, tựa hồ ẩn chứa ác ý vô tận.
Tron lúc mơ hồ, gần như có thể nhìn thấy, trong hạt châu có bóng dáng dữ tợn.
Nhưng tiểu nam hài lại không chút sợ hãi.
Ngược lại còn dùng ngón tay, bóp lấy thân ảnh trong hạt châu.
Mỗi lần như vậy, đều nghe được tiếng kêu thảm thiết từ trong hạt châu truyền ra, cùng với tiếng gào thét tức giận.
Không biết vì sao.
Mỗi khi tiểu nam hài nghe được âm thanh này, liền cười đến rất vui vẻ.
Tâm tình có xấu tới đâu, đều cảm thấy tốt lên.
Hơn nữa, tuy rằng hắn chỉ có ba tuổi.
Lại đã có được thực lực Đạo cảnh 1 quan.
Một bóng người uyển chuyển, từ nhỏ trong sân đi tới.
"Tiểu Càn, ăn cơm đi. "
"Tốt. "
Bé trai vội vàng đứng dậy, chạy về phía bóng người kia.
Mị cười rất dịu dàng, vui vẻ.
Nam hài nhìn thấy vị tỷ tỷ này, vừa xinh đẹp ôn nhu, lại nhìn về phía nam tử khôi ngô đang đi tới, mở miệng hỏi: "Nàng thật là vợ của ta? "
Võ liếc nhìn Mị, cơ thịt trên mặt khẽ co quắp, dưới ánh mắt sắc bén của nàng, hắn đành cắn răng gật đầu nói: "Đúng vậy! "
Tiểu Càn gãi gãi đầu, bàn tay vuốt ve ác ma châu, thầm nói: "Nhưng ta mới ba tuổi..., mà nàng đã lớn như vậy......"
Ở bên trong ác ma châu, phát ra tiếng kêu gào thảm thiết.
Tại sao?
Tại sao Càn lại được trùng sinh ?
Nếu trùng sinh rồi, còn không buông tha cho ta?
Mị dùng một tay ôm lấy hắn vào trong ngực, cười tươi như hoa, trong đáy mắt tràn đầy ôn nhu.
Ở kiếp này, ngươi trốn không thoát đâu.
Võ thở dài một tiếng, quay người rời đi.
Nghiệt duyên...!
Tần tổ bị gì vậy?
Vậy mà tác hợp mối nghiệt duyên này.
Được rồi, nghiệt duyên thì nghiệt duyên.
Có lẽ, mặc dù Càn tổ có khôi phục trí nhớ kiếp trước, có lẽ cũng phải tiếp nhận?
Chỉ là Ác Ma quá thảm rồi.
Ở kiếp trước, hắn đã mang đến cho Càn thống khổ cùng tra tấn rất lớn.
Hôm nay, Càn lại trả cho hắn gấp bội.
Hơn nữa, còn là loại vĩnh viễn không thể siêu thoát.
Mị cười rất vui vè, ôm tiểu Càn, hôn lấy tới tấp trên gương mặt béo mập của hắn.
Hơn nữa, nàng có lấy ra một cây châm nhỏ, đưa cho tiểu Càn rồi nói: "Dùng cái này mà đâm, tiếng kêu trong hạt châu sẽ càng lớn. "
Quả nhiên sau đó tiếng kêu thảm thiết càng vang dội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận