Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 1104. Tiết Bình Lột Xác (1)

Chương 1104. Tiết Bình Lột Xác (1)
Editor: Kingofbattle.
Liệt Thiên khó mà tưởng tượng nổi, hắn từng là cường giả Sáng Đạo Cảnh, cũng chưa từng ý thức được hạn chế của pháp tắc siêu nhiên.
Thậm chí rất nhiều cường giả khác, cũng chưa từng ý thức vấn đề này.
Điều này chứng tỏ, loại phương pháp niết bàn này của Cửu Niết Thiên Hồn, kỳ thật là do pháp tắc siêu nhiên tác động, khiến cho từ sâu trong ý thức của sinh linh, xem nhẹ bỏ qua.
Chỉ sợ Vô Thượng Cảnh mới biết được bí mật này?
Nhưng mà, ở trong mắt đám cường giả kia, người không tự mình trải qua kiếp nạn bước tới, đều không đáng được coi trọng, cho nên sự thật mới không được truyền ra ?
Hay là, có nguyên nhân nào khác?
Tại sao Sở Huyền lại phát hiện được ?
Liệt Thiên càng cảm thấy Sở Huyền thâm sâu khó lường.
Kỳ thật có một chuyện Sở Huyền còn chưa nói, người được trợ giúp niết bàn, thống khổ lần sau còn thảm thiết hơn lần trước.
Tiết Bình cần niết bàn sáu lần.
Bởi vậy thống khổ mà hắn thừa nhận sẽ không ngừng chồng chất, mỗi lần sẽ thống khổ gấp trăm lần.
Đây cũng là một loại hạn chế của pháp tắc siêu nhiên, nếu như muốn người ngoài giúp đỡ thức tỉnh thiên phú, nhất định phải có ý chí đủ mạnh mẽ.
Chỉ có như thế, mới xứng với thiên phú Cửu Niết Thiên Hồn.
Kỳ thật trải qua chín lần đại kiếp, cũng là vì rèn luyện ý chí bản thân.
Chỉ có trải qua chín lần đại kiếp sinh tử, tạo thành ý chí cùng tâm cảnh cứng cỏi, mới xứng đôi với thiên phú Cửu Niết Thiên Hồn.
Liệt Thiên nhìn về phía Tiết Bình, nói: "Ngươi cảm thấy, hắn có thể thành công sao? "
Sở Huyền lạnh nhạt nói: "Có một câu nói, phải nằm gai nếm mật, mới trở thành người vượt trội, nếu chỉ điểm ấy cực khổ cũng không chịu nổi, làm sao có thể trở thành cường giả tuyệt thế? "
"Có vị cường giả tuyệt thế nào, không phải trưởng thành từ mưa gió máu tanh ? Ai có thể nhàn nhã tự tại, trải qua tháng ngày bình ổn, mà trở thành cường giả tuyệt thế? "
Liệt Thiên khẽ gật đầu.
Sở Huyền nói rất có đạo lý.
Mình cũng từng trải qua trắc trở, từng bước một trở thành cường giả tuyệt thế.
Cho dù là truyền nhân của cường giả Vô Thượng Cảnh, cũng không phải là ăn sung mặc sướng, là có thể trở thành cường giả tuyệt thế, người ta cũng phải chém giết trong mưa máu gió tanh, gặp phải không ít kiếp nạn, mới trở thành cường giả đấy thôi.
Liệt Thiên đột nhiên giật thót mình, vô thức nhìn về phía Sở Huyền.
Không phải ngươi vẫn luôn trải qua tháng ngày nhàn nhã hay sao ?
Chưa từng thấy hắn tu luyện...!
Làm thế nào mà thực lực càng ngày càng mạnh, càng ngày càng khó nhìn thấu đâu?
Thật sự là chuyện lạ....
Tiết Bình đã bắt đầu hấp thu linh dược, khôi phục bản thân.
Cũng không hề kêu la như heo bị chọc tiết, mà là cắn răng chịu đựng.
Thời gian trôi qua, thần hồn bị tổn thương đã khôi phục, thân thể bắt đầu liền lại.
Ánh mắt Liệt Thiên lóe lên, thiên phú của Tiết Bình đã tăng lên!
Hắn đã thật sự hoàn thành một lần niết bàn!
Tiết Bình vừa khôi phục xong, liền thở phì phò như trâu nước, bộ dạng còn rất sợ hãi.
Suýt chút nữa là hắn đã bỏ cuộc.
Thửu cảm giác một chút tình huống trong cơ thể, Tiết Bình lập tức kích động muốn khóc.
Vốn là hắn đột phá cảnh giới rất nhanh, căn cơ lộ ra phù phiếm, vậy mà bây giờ đã được củng cố.
Hơn nữa, hắn cảm giác được rõ ràng, bản thân có gì đó khác lạ.
Quả nhiên tư chất lại đề thăng.
Sở Huyền không có lập tức bắt hắn trải qua niết bàn lần thứ hai, mà chỉ nói: "Ngươi còn năm lần niết bàn, lần sau thống khổ hơn lần trước rất nhiều, có muốn tiếp tục hay không? "
"Nếu như ngươi không chịu nổi, rất có khả năng sẽ bỏ mạng, mặc dù vi sư ra tay cứu ngươi một mạng, cũng sẽ biến thành củi mục, cả đời này cũng khó đột phá Thiên Cảnh. "
Tiết Bình lại cắn răng, nói: "Sư tôn, đệ tử lựa chọn tiếp tục! "
Lại nói tiếp: "Nếu như đệ tử thất bại, sư tôn cũng không cần ra tay cứu mạng đệ tử, xem như sư tôn nhìn nhầm, chưa từng thu người đệ tử này. "
Trên mặt Tiết Bình lộ vẻ kiên định, nói: "Cả đời Tiết Bình ta, chưa từng bỏ cuộc, cũng chưa từng cúi đầu, khi xưa đã thề rằng phải đoạt lại tôn nghiêm, khiến cho những người trước đây từng khi nhục ta, từng chà đạp ta, chỉ có thể đứng ở dưới ngước nhìn ta. ! "
"Cho dù phải chết, ta cũng không muốn trở thành phế vật. "
"Cho nên, khẩn cầu sư tôn đồng ý, nếu như đệ tử thất bại, cứ mặt kệ ta chết đi! "
Sở Huyền cũng im lặng.
Tiết Bình trả lời rất kiên định, trái lại khiến hắn bất ngờ.
Liệt Thiên cũng không nhịn được mà xem trọng Tiết Bình thêm vài phần.
"Tốt, vi sư đồng ý với ngươi ! "
Sở Huyền gật đầu nói.
"Ngươi trì hoãn một chút, không cần phải gấp. "
Sau đó hắn phất ống tay áo, một tia linh dịch liền chui vào trong cơ thể Tiết Bình, giúp trạng thái của hắn khôi phục lại đỉnh phong.
"Không cần trì hoãn nữa, sư tôn cứ tiếp tục ! "
Nhưng mà trong ánh mắt Tiết Bình bắn ra tia kiên định, nói ra.
"Tốt! "
Sở Huyền nhẹ gật đầu.
Phốc!
Thân thể Tiết Bình lại phát nổ, thần hồn bị lực lượng ăn mòn.
Lần này, Tiết Bình không còn kêu la thảm thiết.
Mặc dù gương mặt trên thần hồn đã vặn vẹo đủ loại biểu cảm.
Nhưng lại không có phát ra tiếng hét thảm.
Chỉ có đôi mắt sáng ngời, tràn đầy ý chí bất khuất.
Đây là cơ hội duy nhất, giành lại tôn nghiêm thuộc về mình !
Khiến cho những kẻ trước đây từng khi nhục mình phải hối hận vì đã sinh ra thế giới này.
Hắn nhất định phải bắt lấy cơ hội này!
Cho dù gặp phải thống khổ luyện hồn, thiên đao vạn quả, cũng không thể buông tha!
Bạn cần đăng nhập để bình luận