Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 1190 - Phía Dưới Thương Thiên, Đều Là Kiến Hôi (3)



Chương 1190 - Phía Dưới Thương Thiên, Đều Là Kiến Hôi (3)




Editor: Kingofbattle.
Tất cả thiên kiêu cùng cường giả trong đại điện, trên mặt đều lộ vẻ hoảng sợ.
Cho dù là cường giả Sáng Đạo Cảnh thế hệ trước, cũng phải biến sắc mặt, nghĩ tới một suy đoán kinh khủng.
Một giọng nói mờ ảo truyền đến.
"Huyền Môn Tề Nhạc, Sở Ngọc, rắp tâm hại người, đại nghịch bất đạo, chèn ép thiên kiêu nhân tộc, đáng chết! "
Có thể thấy được loáng thoáng một bóng người già nua, hiển hiện ở trong hư không.
Một bàn tay xoè ra, mang theo uy áp vô tận khủng bố, ép tới trước mặt Tề Nhạc cùng Sở Ngọc.
Đám cường giả ở đây, đều hoảng sợ vãi đái.
Cường giả cấp bậc Vô Thượng!
Đây là cường giả tối cao chỉ tồn tại trong truyền thuyết!
Cũng là người lập ra quy tắc thiên kiêu!
Vậy mà tự mình xuất thủ.
Hơn nữa, còn nhằm vào Tề Nhạc cùng Sở Ngọc.
Chẳng lẽ gã thiên kiêu bị chết kia, là truyền nhân của vị cường giả này?
Hoặc là đúng như lời hắn nói, Tề Nhạc cùng Sở Ngọc rắp tâm hại người?
Sắc mặt Tề Nhạc vẫn bình thản.
Thậm chí trong mắt có chiến ý sôi trào.
Đây là cường giả cấp bậc Vô Thượng Cảnh sao?
Quá mạnh đi!
Vừa hiện thân liền tạo cho người khác một loại cảm giác sợ hãi, chí cao vô thượng, không thể nhìn thẳng.
"Hừ! "
Đột nhiên truyền tới một tiếng hừ lạnh.
Một chưởng của vị kia chưa kịp hạ xuống đã tan vỡ.
Uy áp khủng bố lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Một bóng người xuất hiện ở bên cạnh Tề Nhạc cùng Sở Ngọc.
Hắn chỉ đứng yên một chỗ, nhưng tạo cho người xung cảm giác cực kỳ áp lực, giống như một thanh tuyệt thế thần kiếm sắc bén sắp ra khỏi vỏ.
"Đại sư huynh! "
Tề Nhạc cùng Sở Ngọc vội hành lễ.
Đại sư huynh Huyền Môn!
Tất cả cường giả ở đây đều chấn động trong lòng.
"Huyền Môn chúng ta, hận nhất là kẻ ỷ lớn hiếp nhỏ, chỉ là một lão phế vật Vô Thượng Cảnh, cũng dám cuồng vọng phách lối? "
Ánh mắt Đinh Việt bắn ra tia sáng sắc lạnh.
"Hôm nay, liền chém ngươi tế cờ! "
Lão giả kia cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt.
"Ngươi là người phương nào? Thiên Dương này chưa từng có vị Vô Thượng Cảnh nào giống ngươi! "
Trong thế giới Thiên Dương, chỉ có sáu vị Vô Thượng Cảnh, bọn hắn đều quen biết lẫn nhau.
"Huyền Môn Đinh Việt! "
Đinh Việt lăng không bước tới.
Trên tay xuất hiện một thanh kiếm.
Mỗi một bước tiến tới, hư không liền lưu lại một lỗ đen bị nghiền nát.
Tất cả mọi người trên núi nều tập trung quan sát, tâm thần căng thẳng.
Đại chiến giữa cường giả Vô Thượng...!
Hơn nữa, thật không ngờ Huyền Môn này lại thần bí mà mạnh tới như vậy!
Đại sư huynh Huyền Môn, không ngờ chính là cường giả Vô Thượng Cảnh.
Thế còn vị môn chủ Huyền Môn kia, lại là cường giả cấp bậc gì?
"Đều là Vô Thượng Cảnh, ngươi có thể giết ta sao? "
Lão giả cười lạnh một tiếng.
Tuy rằng Đinh Việt tạo cho hắn cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Nhưng mà, hắn không sợ chút nào!
Vô Thượng Cảnh, cũng không phải dễ chết như vậy.
Trận chiến thượng cổ ấy, chém giết giữa Vô Thượng Cảnh với nhau, cũng rất khó phân ra sinh tử.
Hắn cho rằng cùng lắm là bị thua, hoặc là gặp trọng thương.
Cho dù thế nào cũng không chết được!
Vô Thượng Cảnh chém giết lẫn nhau, há lại dễ dàng phân định sinh tử ?
Cũng không phải hắn chưa từng chiến đấu với cường giả Vô Thượng Cảnh đỉnh tiêm.
Đến nay vẫn còn sống rất tốt.
"Trảm một lão phế vật như ngươi, có gì là khó? ! "
Đinh Việt chém ra một kiếm.
Một kiếm này, xuất hiện dị tượng thế giới tan vỡ, giống như hết thảy thế giới đều tan vỡ dưới một kiếm này!
Sắc mặt lão giả tái xanh như tàu lá chuối.
Nguy cơ trí mạng!
Từ khi hắn đột phá Vô Thượng Cảnh đến nay, đã trải qua vô số năm, hắn cũng đã quên cảm giác trí mạng là như thế nào.
Giờ phút này, rõ ràng hắn đã cảm nhận được mùi vị của tử vong.
Oanh!
Lực lượng khủng bố quét sạch hư không, hắn hung hăng đánh ra một chưởng.
Kiếm quang chỉ thoáng lướt qua.
Để lại trong hư không một vết rách đen xì như mực, dài đến mức nhìn không thấy điểm cuối.
Hơn nữa thật lâu không thể nối liền lại.
Lão giả đứng bất động.
Ánh mắt dần dần trở nên trống rỗng.
Trên người lão xuất hiện một vết chém nhỏ dẹp.
Đinh Việt không có chém tiếp, mà là cẩn thận cảm ngộ một kiếm vừa rồi.
Chư Thiên Nhất Kiếm!
Trên đỉnh đầu lão giả hiện ra một đạo hư ảnh nhàn nhạt.
Đó là thần hồn của hắn.
Giờ phút này, thần hồn đang dần dần trở nên nhàn nhoà.
Sau một khắc sẽ biến mất triệt để.
Thần hồn lão giả ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thần sắc lộ ra mê mang cùng tự giễu.
"Thương thiên bất nhân...! " (thương thiên : trời xanh, ông trời)
"Tất cả công sức tu luyện, rốt cuộc đều là công dã tràng! "
"Vô Thượng Cảnh thì thế nào? Phía dưới thương thiên, đều là con sâu cái kiến...! "
Lão giả phát ra tiếng rên rỉ.
Giờ phút này, hắn ý thức được mình đã tự chủ rồi.
"Huyền Môn Đinh Việt, ngươi rất mạnh, cũng rất yêu nghiệt, nhưng thế thì sao chứ? Phía dưới thương thiên, đều là con sâu cái kiến mà thôi, cuối cùng ngươi sẽ chẳng còn lại gì ! "
"Lão phu giải thoát rồi, ha ha ha, cám ơn! "
Thần hồn đã tiêu tán.
"Không nghịch thương thiên, tu hành đến phần cuối, rốt cuộc cũng là công dã tràng...! "
Giọng nói cuối cùng của lão, vang vọng xung quanh.
Tất cả cường giả đều im lặng.
Trong lòng bọn hắn không hiểu sao có chút bi thương.
Thậm chí không ít người, trong ánh mắt lộ ra vẻ mờ mịt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận