Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 437. Tào Thiên Nhất và Mạc Hồng Lưu

Chương 437. Tào Thiên Nhất và Mạc Hồng Lưu
Editor: Kingofbattle
Võ giả các nơi tìm tới nương tựa ngày càng nhiều, Tiểu Tà Vương bắt đầu lập ra một tiêu chuẩn.
Tuy rằng hắn chỉ là Tôn cảnh tầng một, nhưng mà có Đỗ Nguyên làm chỗ dựa, cường giả tứ phương tìm tới nương tựa, cũng không dám làm càn.
Bọn hắn cho rằng đây là con cháu của đại gia tộc nào đó, đang thành lập thế lực.
Cường giả Thần cảnh....
Hiện tại, hầu như tất cả Thần cảnh đều đi đến Hoang Cổ vực, vị Thần cảnh Đỗ Nguyên này, cơ hồ là người mạnh nhất tại Hỗn Loạn Vực.
Mặc dù hắn ít xuất hiện, đồng thời cũng không ra tay đối với người có tu vi dưới Thần cảnh.
Nhưng mà, không có bất kỳ ai dám làm mất lòng Tiểu Tà Vương.
Tốc độ phát triển của Tịch Tà Cung cực kì nhanh, chuyện này có liên quan tới sự đặc thù của Hỗn Loạn Vực.
Theo sự phát triển của Tịch Tà Cung, Tiểu Tà Vương cũng bắt đầu cho người tìm kiếm thiên tài địa bảo có khả năng tái sinh bộ phận cơ thể!
Hoang Cổ vực.
Trong một hang động dưới mặt đất, phát ra ánh sáng kỳ dị, bảo vật xếp hàng dài, ở giữa có một thuỷ trì bốc lên hơi nước, phát ra ánh sáng rực rỡ, hơi nước lan tràn khắp nơi. ( thuỷ trì : ao nước)
Trong ao có hai người đan ngồi.
Chính là Tào Thiên Nhất!
Mà ở bên cạnh thuỷ trì, có một người đang nằm sấp, từng giọt máu tươi từ trên người tuôn ra chảy vào trong thuỷ trì.
Người nằm sấp là Mạc Hồng Lưu!
Hai người ngồi trong thuỷ trì, bắt đầu tiến hành dung hợp, đó là Tào Thiên Nhất và thần khu của hắn.
Ánh mắt Mạc Hồng Lưu lộ ra tia giận dữ, nhìn chằm chằm Tào Thiên Nhất trong thuỷ trì, cắn răng nói: "Tào tặc, ngươi điên rồi sao! "
Bị hố !
Hắn không thể nào nghĩ tới, vậy mà Tào Thiên Nhất ẩn giấu thủ đoạn bực này, trong nháy mắt khi hắn dung hợp với thần khu, Tào Thiên Nhất đột nhiên ra tay đánh lén.
Dùng một thân tu vi hắn làm phụ trợ, trợ giúp Tào Thiên Nhất dung hợp thần khu, muốn mượn dịp này đột phá!
Nếu cắn nuốt toàn bộ tu vi của hắn, Tào Thiên Nhất có thể đột phá gông xiềng Thần cảnh hay không, thì Mạc Hồng Lưu không biết.
Nhưng hắn có thể chắc chắn một điều, thực lực Tào Thiên Nhất sẽ tăng mạnh!
Tại thời điểm đỉnh phong, bất luận là Tào Thiên Nhất hay Mạc Hồng Lưu, đều là tồn tải đỉnh cao trong giới Thần cảnh.
Một khi Tào Thiên Nhất dung hợp thần khu, cùng với toàn bộ tu vị của hắn, như vậy tất nhiên thực lực sẽ gia tăng một mảng lớn.
Cho dù không thể phá vỡ gông xiềng Thần cảnh, thì cũng sẽ trở thành tồn tại mạnh nhất trong Thần cảnh
Tào Thiên Nhất không nói gì.
Làm như không thấy Mạc Hồng Lưu tức giận.
"Tào Thiên Nhất, ngươi sẽ không có kết quả tốt ! "
Trong lòng Mạc Hồng Lưu cực kỳ oán giận.
"Mạc huynh, cần gì phải làm vậy? Giao tình giữa ta và ngươi không sâu, tại sao lại không chấp nhận được kết quả này? "
Tào Thiên Nhất bình tĩnh nói: "Ta tin rằng, nếu Mạc huynh có cơ hội, có bí thuật này, cũng sẽ đối phó Tào mỗ như thế thôi? "
"Đơn giản là vì Tào mỗ cao tay hơn mà thôi. "
Mạc Hồng Lưu im lặng không nói.
Thật lâu sau, mới lạnh lùng nói ra: "Tào huynh nói rất đúng, chỉ là ta không cam lòng. "
Kế tiếp lại cười nói lạnh lùng: "Tào huynh chớ cho rằng, mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẽ? Cho dù Mạc mỗ thua, thì cũng không tới mức, không có chút năng lực phản kháng. "
"Cho dù chỉ còn con đường chết, nhưng mà trước khi chết sẽ đào hố cho Tào huynh, thì vẫn có thể làm được. "
Hai mắt Tào Thiên Nhất mở to, lúc này hắn và thần khu đã gần như dung hợp, chỉ còn kém một chút mà thôi.
Ô...Ô...Ô...N...G!
Tào Thiên Nhất khẽ nâng tay lên, phát ra ánh sáng vàng kim chói mắt.
Bởi vì chưa hoàn toàn dung hợp thần khu, cho nên động tác có chút chậm chạp, hắn cũng không dám khinh thường Mạc Hồng Lưu, vì bảo đảm an toàn, hắn ra tay rất quyết đoán, muốn trực tiếp đánh chết Mạc Hồng Lưu.
Nhưng mà Mạc Hồng Lưu vốn nằm bất động, đã xuất thần hồn ra khỏi cơ thể.
Sau đó nghe thấy tiếng cười thê lương: "Tào huynh, cắn nuốt tu vi của ta rất thoải mái? Máu của ta, mùi vị rất tốt? Thần hồn của ta cũng nên cho ngươi hưởng thụ!"
"Ma Loạn! "
Mạc Hồng Lưu quát lạnh một tiếng, thần hồn tản mát ra hắc quang, giống như bị vấy bẩn.
Ầm ầm ! Nổ tung.
Thần hồn tự bạo, mang theo huyết dịch, ngay lập tức chảy vào trong thuỷ trì, trong nháy mắt đã bị cơ thể Tào Thiên Nhất hấp thu.
Giọng nói Mạc Hồng Lưu vẫn còn sót lại, vang lên trong hang động: "Tào huynh, Mạc mỗ đã giúp ngươi hợp nhất, ha ha ha......"
"Khốn kiếp! "
Tào Thiên Nhất gào to, vốn là hắn đã sắp dung hợp với thần khu, giờ phút này bị quấy nhiễu bởi Mạc Hồng Lưu, lại bị chia tách thêm lần nữa.
Không chỉ nhục thân bị tách rời, mà ngay cả thần hồn cũng bị phân chia, hơn nữa còn bị phân ra rất nhiều mảnh.
Khi hắc quang bao trùm, nhục thân bị tách rời, không ngờ lại bắt đầu hợp nhất, dung hợp với nhau.
Gương mặt Tào Thiên Nhất trở nên vặn vẹo, hai tay ôm đầu, bắt đầu gào thét, cảm nhận thống khổ đến tột cùng.
"Mạc Hồng Lưu! "
Chỉ nghe thấy âm thanh nghiến răng nghiến lợi, ánh sáng vàng kim toả ra bốn phía, cả người Tào Thiên Nhất nằm bất động trong thuỷ trì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận