Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 1139. Chư Thiên Cảnh (3)

Chương 1139. Chư Thiên Cảnh (3)
Editor: Kingofbattle.
Chỉ cần bản thân chưa sản sinh tạo hóa, cùng với chưa xuất hiện sinh linh, liền không thể xem như thế giới đúng nghĩa.
Chỉ có tạo ra sinh linh, hơn nữa phải có nhiều chủng loại sinh linh, thì mới xem như thế giới hoàn chỉnh.
Sở Huyền nhìn thoáng qua gốc vô thượng linh căn kia.
Đã trôi qua thời gian 1 năm.
Nó đã trưởng thành khỏe mạnh, hơn nữa càng lộ vẻ xinh đẹp.
Dáng vẻ này chắc là ăn rất ngon!
Sở Huyền vô thức muốn bắt nó hầm cách thủy.
Bất quá hắn đã hứa cho nó cơ hội, tự nhiên không thể nuốt lời.
Bản thân mình là chúa tể.
Nhất ngôn cửu đỉnh tứ mã nan truy, làm sao có thể nuốt lời?
Gốc linh căn này chưa sinh ra linh trí.
Mấy ngày hôm trước, Liệt Thiên nhìn thấy gốc linh căn, cũng phải trợn mắt há mồm.
Hắn nói có cảm giác nếu ăn gốc linh căn này, sẽ rút ngắn rất nhiều thời gian đột phá Vô Thượng Cảnh.
Sở Huyền liền cho hắn một bạt tai, bay ra ngoài ngã chổng vó.
Lúc ấy Liệt Thiên cảm thấy rất vô tội.
Chẳng qua là mình chỉ thuận miệng nói một câu mà thôi.
Tô Tiên Nhi thì rất ưa thích gốc linh căn này, nàng cảm thấy nếu nó sinh ra linh trí, sau đó hoá hình, bất luận là nam hay nữ, tất nhiên sẽ trở thành người có dung mạo cực kỳ tinh xảo, cực kỳ xinh đẹp.
Ngược lại Sở Huyền rất tán thành điểm này.
Phải xem gốc linh căn này có tạo ra kỳ tích hay không, có thể sinh ra linh trí rồi hoá hình.
......
Nơi nào đó trong thế giới Thiên Dương.
Một nữ tử toàn thân đầy máu, sắc mặt trắng bệch.
Trong ngực ôm một đứa trẻ tầm ba tuổi.
Giờ phút này, đứa trẻ gắt gao co rúc vào trong ngực nữ tử, nhìn về phía mấy bóng người cách đó không xa, bên trong ánh mắt sáng ngời, ẩn chứa đầy sợ hãi, ủy khuất cùng phẫn nộ.
Nữ tử nhìn về phía đám người kia, vừa ho sặc sụa ra máu, vừa kêu lên thảm thiết: "Ly Vô Phong, ngươi phải tuyệt tình như vậy sao, ngay cả cốt nhục của mình cũng muốn giết chết? "
"Ly Vô Phong, ngươi nhất định phải dung túng nàng ta, giết con của mình hay sao? "
Người đối diện im lặng.
Sắc mặt nữ tử trở nên buồn bã.
"Ly đại phu nhân, ngươi giết ta cũng được, xin hãy buông tha Nhạc nhi. "
Nhưng mà đối diện lại truyền tới tiếng nói lạnh lùng.
"Con của ngươi vẫn nên đi theo ngươi, đại phu nhân nói, muốn nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc. "
Sắc mặt nữ tử lộ vẻ tuyệt vọng, tức giận mắng: "Ly Vô Phong, lòng dạ ngươi thật là độc ác, trước kia do ta bị mù, vậy mà ngươi lại dung túng tiện nhân giết chết con ruột! "
Đối diện lại truyền đến tiếng người thâm trầm: "Ngươi chỉ là một nữ nhân quê mùa dốt nát, ôm một đứa bé, liền cho rằng nó là con của gia chủ ? Bớt làm bẩn danh vọng của nhà ta đi...! "
"Kiếp sau nhớ cho kỹ, nữ nhân quê mùa thì đừng có vọng tưởng bay cao mà trở thành phượng hoàng! "
Trong miệng nữ tử chảy xuống một máu đỏ thẫm, nàng cúi đầu nhìn về phía hài nhi ở trong ngực.
Hôn trên mặt nó một cái.
Ôn nhu nói: "Nhạc nhi, cha ngươi không ra gì, từ nay về sau, ngươi gọi là Tề Nhạc, không còn là Cách Nhạc, ngươi phải ráng sống sót. "
"Không nên nghĩ tới chuyện báo thù cho mẫu thân, chỉ cần ngươi có thể sống khoẻ, mẫu thân liền cảm thấy thỏa mãn. "
Đứa trẻ chớp chớp đôi mắt đen bóng, nhìn mẫu thân, nói :, "Nương......"
"Nhạc nhi ngoan! "
Nữ tử vừa nói xong, liền đặt một khối ngọc phù ở trên người đứa bé, cả người tản mát ra một đạo ánh sáng chói mắt.
Thần hồn nàng hiện ra, lập tức bị chôn vùi, hóa thành một đạo ánh sáng, kích hoạt ngọc phù.
Sau đó ngọc phù lập tức vỡ vụn, hóa thành một lồng ánh sáng, bao phủ lấy đứa bé.
Nữ tử tự bạo một thân tu vi để kích hoạt ngọc phù, thần hồn trước khi tiêu tán, khẽ liếc nhìn về phía đứa bé lần cuối.
Oanh!
Nàng dùng hết dư lực, lao về phía đối diện.
Bầu trời lấp loé ánh sáng, thần hồn đã tiêu tán triệt để.
Sau đó chỉ nghe thấy một tiếng khóc của trẻ con, ngay sau đó lá chắn ánh sáng kia tan biến vào trong không gian, kéo theo đứa bé biến mất ngay tại chỗ.
"Nương……………! "
Chỉ còn một âm thanh non nớt tràn đầy thê lương, vang vọng ở trên bầu trời.
"Tiện nhân, thậm chí có bảo vật bực này! "
"Mau tìm cho ta, phải giết tiểu tạp chủng kia cho bằng được! "
Âm thanh lạnh lẽo lại vang lên.
"Vâng! "
Từng bóng người nhanh chóng tản ra, bay về bốn phương tám hướng.
Giữa không trung, chỉ còn lại một phu nhân trung niên, trên mặt nàng tràn đầy thần sắc âm lãnh.
"Tiện nhân, ngươi cho rằng tiểu tạp chủng kia có thể sống sót? "
"Cho dù sống sót, vậy thì thế nào? Tư chất tầm thường, còn vọng tưởng báo thù phải không?"
"Một đứa tạp chủng phế vật, không xứng bước vào Ly gia, còn mơ tưởng mẫu bằng tử quý? "
(mẫu bằng tử quý : có nghĩa là mẹ vinh hiển là nhờ con)
Phu nhân trung niên kia cười lạnh một tiếng, khẽ vung tay áo, không gian bốn phía đều bị quét sạch, bảo đảm đối phương không có bất kỳ khả năng nào khôi phục.
Thân hình nàng khẽ động, biến mất ngay tại chỗ.

Một đạo ánh sáng chấn động, chui ra từ trong không gian.
Lồng sáng nho nhỏ đã ảm đạm, hơn nữa đã xuất hiện vết rách.
Đứa trẻ bên trong lồng sáng, hai mắt sưng đỏ, nước mắt chảy ra giàn giụa, nhưng mà bờ môi mím thật chặc, không để cho mình khóc ra thành tiếng.
Lồng ánh sáng rơi xuống từ không trung.
Sở Huyền ở trong sân, mở hai mắt nhìn trời, lập tức thoáng kinh ngạc.
Tâm niệm vừa động, tất cả chấn động từ không gian đều bị hắn loại bỏ.
Ngay cả Vô Thượng Cảnh, cũng không cách nào lần theo dấu vết mà đến đây.
Lồng ánh sáng kia rơi xuống giữa sân.
Ầm một tiếng, lồng ánh sáng liền vỡ vụn biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận