Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 426. Thiên Kỳ lâu, Hoa Tử Anh

Chương 426. Thiên Kỳ lâu, Hoa Tử Anh
Editor: Kingofbattle
Trong thạch thất, có một hồ nước nhỏ, bên trong hồ tản mát ra từng sợi linh khí, khiến cho cả tòa thạch thất đều bị bao phủ bởi một tầng sương mù.
Trong làn sương mù ngập tràn linh khí, có một người đang ngồi trên bệ đá đỏ thẫm, bên trên có vô số phù văn đang chuyển động.
Người kia nhắm nghiền hai mắt, tựa hồ không phát hiện ra có người tiến vào.
Hạng Bang tiến vào thạch thất, đứng trước người này, tựa hồ đang giãy dụa.
Linh khí từ trong thạch thất tuôn ra ngoài, lớp sương mù mờ ảo cũng bắt đầu trở nên mỏng manh, người ngồi trên bệ đá đỏ thẫm, dáng nguời và diện mạo giống với Hạng Bang như khuôn đúc.
"Có muốn dung hợp hay không? "
Hạng Bang thấp giọng thì thào, trên mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ.
"Còn kém một chút..., mặc dù thần khu đã thành, nhưng......"
"Chờ một chút đi. "
Hạng Bang thở dài một hơi, sau đó rời khỏi thạch thất.
Đông Châu Nam Vực, Thiên Kỳ Lâu.
Thiên Kỳ Lâu là một thế lực đặc biệt, nổi danh bởi "Kỳ", đồ vật được bán ra, món nào cũng kỳ lạ.
Công pháp cũng tương đối độc đáo.
Mà ngay cả người, cũng có chút đặc thù.
Thành viên của Thiên Kỳ Lâu, đa số là nữ tử, hơn nữa người nào cũng xinh đẹp tuyệt trần.
Trong đó nổi danh nhất, là Thiên Kỳ Thập Tam Hoa, xinh đẹp vô song, thiên phú khác nhau, thậm chí không có một ai biết, thực lực của các nàng ra sao.
Tin tức của Thiên Kỳ Lâu, cũng rất linh thông.
Hạng Tinh đứng trước một toà tiểu viện, đây là khu vực thuộc địa bàn Thiên Kỳ Lâu, bên trong tràn ngập mùi thuốc, sắc mặt hắn có chút cổ quái.
Chủ nhân của nơi này là Hoa Tử Anh, nàng là một trong Thiên Kỳ Thập Tam Hoa.
"Ơ, đây không phải tiểu quái vật sao, vẫn chưa chết à? "
Trong tiểu viện tử, truyền đến một giọng nói thánh thót.
"Còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì, mau vào đây cho tỷ tỷ nhìn một cái. "
Cơ mặt của Hạng Tinh co rúm lại, nếu không phải có việc cần giúp đỡ, hắn sẽ không vác mặt đến đây.
Lúc trước, bị bắt làm vật nghiên cứu, mém tí nữa là hẹo rồi, chính là Hoa Tử Anh đã cứu hắn một mạng.
Kết quả, Hoa Tử Anh còn biến thái hơn những người trước, cơ hồ là lóc gần hết thịt trên người hắn, chính là vì muốn nghiên cứu hỏa cốt!
Vừa nhớ lại một nữ tử xinh đẹp kiều mị, đôi mắt thánh khiết mở to nhìn chằm chằm hắn, trong tay cầm một thanh đao nhỏ, lóc từng thớ thịt trên người mình, thì hắn không nhịn được mà rùng mình.
Tuy là lúc ấy hắn không đã không còn tri giác, không cảm thấy chút thống khổ, nhưng mà một màn kia, mỗi khi nhớ lại hắn đều cảm thấy rất doạ người.
Hít sâu một hơi, đi vào trong tiểu viện.
Trong sân có vài người sắt, những thứ này đều là khôi lỗi.
Lúc trước Hạng Tinh cảm thấy rất ngạc nhiên khi nhìn thấy đám khôi lỗi này, cảm thấy người có thể luyện chế ra khôi lỗi bực này, tuyệt đối đại sư luyện khí. Hôm nay vừa nhìn lại, ở trong mắt Hạng Tinh, bất quá chỉ là đám sắt vụn, một chút hứng thú cũng không có.

Sở Huyền theo thói quen, vẫn luôn chú ý tới tình huống của đám đệ tử, lúc hắn liên thông tới chỗ Hạng Tinh, thì nhìn thấy khuôn mặt hắn đỏ bừng, đang bị một mỹ nữ đè trên mặt đất.
Không nghĩ tới, người như Hạng Tinh, thế mà có tình nhân cũ ở Nam Vực.
Chẳng qua là, tình nhân cũ của hắn có hơi lớn tuổi.
Sở Huyền vốn tưởng rằng tình nhân cũ của Tiêu Lương, đã là lớn tuổi nhất rồi.
Không thể tưởng được, tình nhân cũ của Hạng Tinh, còn lớn tuổi hơn so với Liễu Phiêu Phiêu.
Chẳng qua là, tình nhân cũ của Hạng Tinh có chút đặc biệt, có lẽ liên quan tới công pháp nàng tu luyện.
Nhìn lướt qua địa bàn Thiên Kỳ Lâu, thấy được mười hai người khác, Sở Huyền có chút sợ hãi thán phục, loại phương pháp phân thân này, đúng là có chỗ tinh diệu.
Thần hồn chia tách thành mười hai phần, sau đó ngưng luyện ra mười hai đạo phân thân, mỗi một đạo phân thân đều có tính cách cùng ý thức riêng biệt.
Lúc tách ra, tu vi đều là Thiên Cảnh.
Một khi đám phân thân này dung hợp, thì sẽ có tu vi Thần cảnh.
Tiểu tử Hạng Tinh này đúng là có phúc.
Sở Huyền không có xem tiếp.
Hạng Tinh thoát khỏi tay Hoa Thiên Tử, nghẹn đỏ mặt, một lúc sau mới bình tĩnh lại.
Dùng thực lực hiện giờ của hắn, tất nhiên đã nhìn ra Hoa Thiên Tử không tầm thường.
Đương nhiên, chẳng qua là thực lực nàng rất mạnh, hẳn là Thiên Cảnh.
Hơn nữa, tuyệt đối không phải tiểu cô nương.
"Hoa tỷ, ta tìm tỷ tỷ là có chuyện muốn nhờ. "
"Hừ! " Hoa Tử Anh hừ nhẹ một tiếng, "Đúng là không có lương tâm, không có chuyện gì sẽ không tìm đến tỷ tỷ ư? "
Khoé miệng Hạng Tinh hơi giật giật, có chút chịu không nổi, trong lòng thở dài, vẫn là Đại sư huynh liệu sự như thần…
Trong lòng không nữ nhân, tự nhiên sẽ không thấy phiền!
Nhìn thấy Hạng Tinh lúng túng, Hoa Tử Anh híp mắt, nói: "Được rồi, tiểu quái vật, có chuyện gì thì nói đi. "
Hạng Tinh nghiêm mặt nói: "Ta muốn biết, hành tung của Phượng Thiếu Thanh!"
"Hắn là ai? "
Hoa Tử Anh cũng nghiêm mặt hỏi lại.
"Hậu duệ Nhân Vương, Phượng Thiếu Thanh! "
Hạng Tinh nhấn mạnh từng chữ.
Ánh mắt Hoa Tử Anh không hề chớp lấy một cái, mà nhìn hắn: "Ngươi có thù oán gì với hắn? Hơn nữa, lấy chút năng lực cỏn con của ngươi, có thể làm được gì hắn? "
Bạn cần đăng nhập để bình luận