Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 915. Cửu Vĩ Thiên Hồ (1)

Chương 915. Cửu Vĩ Thiên Hồ (1)
Editor: Kingofbattle.
Xích Ma há to miệng, muốn nói lại thôi.
Phượng Anh cảm thấy tình huống này khá bất thường.
Quái điểu có lông vũ bảy màu kia là tồn tại gì?
Cường giả các tộc đứng sau khi nhìn thấy Ý Nguyệt Quân, cũng không nhịn được mà lui về phía sau.
Lông vũ bảy màu kia, vừa nhìn thấy đã khiến người phát run.
Xem tình hình thế này, thì không thể nào liên thủ trấn áp Hạ.
Gương mặt Xích Ma xám xịt.
"Xích Ma, muốn chiến hay không? "
Hạ lạnh lùng nhìn về phía Xích Ma.
"Hạ, ngươi xác định có thể ngăn cản chúng ta? "
Mái tóc huyết xà trên đầu Xích Ma như bay múa, ánh mắt lạnh lùng.
"Nhân tộc, nên sống như chuột kiến, trốn ở trong động, hiên ngang ra ngoài rêu rao, đây là hành động tìm chết. "
Hai mắt Xích Ma lộ tia hung ác, tiếp tục nói: "Chẳng lẽ, một Siêu Thoát Thiên Địa Đại Đạo Giả như ngươi, có thể bảo vệ nhân tộc ? "
"Chiến cũng được, nhân tộc bất diệt, cuối cùng sẽ có ngày quật khởi. "
Hạ lạnh lùng thốt ra.
"Hừ! "
Xích Ma hừ lạnh một tiếng.
Rốt cuộc không dám ra tay.
Hắn đang chờ thời cơ, số lượng cường giả muốn tiến vào Cửu Vực cũng không ít.
Cuối cùng nhân tộc là một phe bị tất cả các tộc nhắm vào.
Đám người Hạ cũng hiểu chuyện này.
Đã đến nước này, ẩn núp hay tránh lui, đều không có chút ý nghĩa nào.
Thiên địa đại biến, bố cục Hỗn Độn cũng bị thay đổi.
Chỉ có trong tình thế hỗn loạn này, vì nhân tộc giết ra một con đường.
Cửu Vực hiện giờ, dù sao cũng là nhân tộc đứng đầu.
Chỉ cần các tộc không thể nào tiến vào Cửu Vực, như vậy nhân tộc sẽ bất diệt.
Nếu như cường giả các tộc tiến vào Cửu Vực, thì nguy cơ trước đó chưa từng xuất hiện cũng lộ ra.
Ẩn núp cũng chỉ là biện pháp kéo dài hơi tàn mà thôi.
Chỉ có giết ra một con đường máu.
Ở thế cục hỗn loạn này, giúp nhân tộc tranh thủ một chỗ cắm dùi.
Trong Hỗn Độn có cường giả trở về, đây đều là Khai Đạo Giả Thiên Địa của các tộc.
Trong đó không thiếu cường giả ngang ngửa Hồng.
Đều là bối phận lão tổ các tộc Cửu Vực.
Siêu Thoát Thiên Địa Đại Đạo Giả, dù sao cũng chỉ là số ít.
Trong mấy chủng tộc Cửu Vực, cũng chỉ có năm tộc Tiên Thần Ma Long Phượng, mới có cường giả Siêu Thoát Thiên Địa.
Bỗng nhiên, trong Hỗn Độn xuất hiện một vị giai nhân phong thái yểu điệu, vũ mị vô song.
Một bộ y phục màu trắng, không nhiễm bụi trần, trong lúc đi đứng có phong thái mị hoặc chúng sinh.
Thần sắc Xích Ma trở nên trịnh trọng.
Phiêu khẽ híp mắt lại.
Hạ cùng Hồng cũng nhíu mày.
Nữ tử kia nhìn xung quanh một vòng, sau đó vũ mị cười nói, "Người quen không ít đi, ngay cả tên Xích Ma xấu xí cũng trở về. "
Kế tiếp nàng nhìn về phía trận doanh nhân tộc.
"Nhân tộc hết người rồi sao, chỉ còn lại tiểu bối ? "
Hạ ngậm miệng không nói.
Hồng càng trực tiếp giả bộ tiểu bối.
Lạc, Chu, Cơ trực tiếp cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
"Mị! "
Phiêu thốt ra.
"Là tiên nữ Phiêu à, sự đệ Miểu của ngươi đâu? "
Trong mắt của Mị bắn ra một tia sáng lạnh lẹo.
"Thiên Hồ tộc chỉ còn lại có mình ta, ngươi nói ta nên tìm ai tính toán món nợ này? "
Tuy rằng Cửu Vực có bộ tộc Yêu Hồ.
Nhưng mà, dù sao cũng không phải bộ tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Năm đó một mạch thiên hồ trong Yêu tộc đã biến mất.
Phiêu lạnh mặt nói: "Chuyện này phải hỏi tỷ tỷ của ngươi. "
"Tỷ tỷ ngốc kia của ta, vì một người mà mất mạng, nhưng khí vận Thiên Hồ tộc biến mất, dù sao cũng phải có một lý do? "
Ánh mắt của Mị bắn ra tia sắc lẻm.
"Miểu đã làm những gì? Tiên tộc các ngươi đã làm những gì? "
"Mị, tất cả nguyên nhân, không phải nên tính toán trên thân người kia sao? Miểu chỉ không cứu được tỷ tỷ của ngươi mà thôi, có lẽ chuyện Thiên Hồ tộc tiêu vong không liên quan tới hắn. "
Cặp mắt thanh tú của Phiêu nhíu lại, sau đó nói ra.
Ánh mắt Mị đảo qua Đình, đảo qua Xích Ma, cuối cùng rơi trên người Hạ.
"Người kia đâu? "
Gương mặt Hạ không chút cảm xúc, giọng nói cứng nhắc: "Người nào? Ngươi hỏi vị nào? "
"Ngươi đừng vội lấp liếm cho qua chuyện, nói, người kia đâu? "
Mị đột nhiên bộc phát ra sát ý, sau lưng hiện ra hư ảnh chín đuôi hồ ly, mỗi một cái đuôi, tựa hồ giống như một đầu Đại Đạo.
Gương mặt Hạ lộ vẻ vô tội, bèn nói: "Ta là tiểu bối, nhân tộc gặp mấy lần tai ương gần như diệt tộc, không biết chết bao nhiêu người, ta làm sao biết được. "
Mị khẽ gật đầu, đồng ý lời giải thích của hắn.
Chín đuôi hồ ly sau lưng liền biến mất.
Chẳng qua lại nói: "Ta đang suy nghĩ, nếu như nhân tộc gặp phải tai hoạ ngập đầu, hắn có thể xuất hiện hay không ? "
Hạ thầm giật mình.
Không tốt!
Lúc này Hồng chỉ có thể kiên trì, nói ra: "Tiền bối, thời đại của chúng ta, nhân tộc gần như diệt tộc, chỉ còn lại không đến mười vạn người, người kia cũng không có xuất hiện. "
"Sau thời của ta, nhân tộc cũng trải qua mấy lần nguy cơ diệt tộc, cũng không thấy hắn xuất hiện, chỉ sợ đã sớm mặc kệ nhân tộc tự sinh tự diệt. "
Dừng lại một chút, bèn nói: "Hoặc là người nọ đã chết, hoặc là người vô tâm, cho nên mới bỏ mặc sự tình nhân tộc ? "
Vị cường giả Thiên Hồ tộc này, tất nhiên là thực lực rất mạnh.
Ngay cả mấy người Phiêu cũng phải kiêng kị.
Tuyệt đối không thể để nàng nhằm vào nhân tộc.
Nếu không, nhân tộc lại có thêm một cường địch , tình cảnh sẽ rất nguy hiểm. "Hoặc là đã chết, hoặc là người vô tâm? "
Mị tự lẩm bẩm một câu.
Tiếp theo lại nở nụ cười : "Trước đây, hắn vì đại nghĩa nhân tộc, còn nhẫn tâm để cho tỷ tỷ ngốc của ta chết kia mà, bây giờ lại mặc kệ nhân tộc rồi? "
"Người vô tâm, quả thật buồn cười, ta mới không tin, hắn thật sự bỏ mặc nhân tộc sinh diệt. "
Hạ cùng Hồng đều cảm thấy bó tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận