Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 1111. Huyền Môn Kinh Các (2)

Chương 1111. Huyền Môn Kinh Các (2)
Editor: Kingofbattle.
Lúc trước, nếu hắn có một quyển bí tịch sáng đạo như thế này, thì làm sao hắn có thể rầu thúi ruột vì đột phá Sáng Đạo Cảnh kia chứ?
Phía trên ghi chép lại ảo diệu về sáng đạo, so với diễn giải Vô Thượng Cảnh càng thêm rõ ràng, càng dễ dàng cảm ngộ.
Hơn nữa, sáng đạo cũng có đường tắt?
Quả thực khó mà tưởng tượng nổi.
Trong lòng Liệt Thiên cực kỳ khiếp sợ, hắn cảm giác những kiến thức trước đây của mình đối với sáng tạo đều không chính xác.
Sáng đạo, cũng không phải là không thể ghi chép lại.
Chẳng qua là, sáng đạo khó có thể ghi lại, đây chính là lời của một vị Vô Thượng Cảnh nói.
Nàng, sẽ không lừa gạt mình.
Liệt Thiên chìm sâu vào dòng suy nghĩ.
Có lẽ, là do chính mình hiểu lầm, nàng nói khó có thể ghi lại, cũng không phải là hoàn toàn phủ định.
E rằng phải trả một cái giá không nhỏ.
Nhưng mà bí tích sáng đạo trước mắt này, làm thế nào có được ?
Cũng không thể là Sở Huyền ghi lại ?
Hắn mới Sáng Đạo Cảnh....
Làm thế nào có loại thủ đoạn này?
Giờ phút này, Liệt Thiên càng cảm thấy Sở Huyền cực kỳ thần bí, khiến cho người khác khó có thể nhìn thấu.
Hít sâu một hơi, áp chế lại tâm tình chấn động.
Chộp lại quyển sách nhỏ thứ hai, quả nhiên bên trong cũng ghi chép về Sáng Đạo Cảnh.
Nhìn về phía quyển sách nhỏ cuối cùng, Liệt Thiên dùng lực lượng nâng nó tới trước mặt, mở ra.
Lập tức cả người hắn chấn động.
"Càn khôn tương hỗ, kết hợp âm dương, mới là Đại Đạo hoàn hảo? Đại Đạo ở Thế giới Thiên Dương là loại dương thịnh âm suy, cho nên Đại Đạo bị khuyết thiếu, chưa hoàn thiện ? "
Giờ khắc này, Liệt Thiên mới nhớ tới lời người kia từng nói với hắn.
Đó là sau khi hắn sáng đạo, nàng gọi mình, lúc rảnh rỗi thì tiến vào Hỗn Độn.
Liệt Thiên hiểu lầm ý của nàng, tưởng là bảo mình đi xông xáo cấm khu.
Hôm nay xem ra, tựa hồ bên trong có thâm ý khác....
Đạo mà lúc trước mình sáng tạo, không ngờ lại chưa hoàn thiện, là bị thiếu ?
Liệt Thiên phát hoảng.
Hắn phát giác, những gì bản thân biết về sáng đạo, kỳ thật chỉ có thể xem là kiến thức nửa vời.
Chỉ sợ, đa số cường giả ở thế giới Thiên Dương cũng bị như vậy.
Tiếp tục lật xem, Liệt Thiên đột nhiên chấn động.
Vậy mà phía trên có ghi chép lại.
Sau khi Đại Đạo bị tan vỡ, làm cách nào để khôi phục, làm thế nào niết bàn tái tạo.
Giờ khắc này, hắn kích động không thôi.
Bản thân đã có hi vọng khôi phục.
Mình lại có cơ hội đột phá Sáng Đạo Cảnh, hơn nữa là hoàn thiện Đại Đạo.
Tất nhiên thực lực sẽ mạnh hơn nữa, hắn lại lật tiếp.
Không có?
Liệt Thiên trợn tròn mắt.
Nội dung ở phía sau, vậy mà là một mảnh mông lung, hắn không tài nào nhìn thấu.
Lúc này tâm tình của hắn, giống như đang xem một bộ phim giáo dục, mọi thứ đều chuẩn bị xong, lúc chuẩn bị mở lên xem, kết quả màn hình tối thui !
Liệt Thiên cuốn lấy quyển sách kia, gấp rút bay vọt ra khỏi lầu các.
Y Linh Linh đang chìm đắm trong cảm ngộ, cũng bị hắn kinh động đến.
Nàng không khỏi kinh ngạc, Liệt Thiên tiền bối, đây là thế nào?
"Phần phía dưới đâu? Tại sao không có gì hết ? "
Cầm lấy sách nhỏ, Liệt Thiên bay vọt tới trước mặt Sở Huyền quát tháo.
Mí mắt Sở Huyền cũng không thèm động, thản nhiên nói: "Phía dưới của ngươi không có, đương nhiên là không thấy rồi. "
Chỉ còn lại cái đầu người, nào còn thứ gì ở phía dưới?
"Môn chủ..., ta cũng là người của Huyền Môn..., ta từng là Sáng Đạo Cảnh..., nên có tư cách xem chứ ? "
Trong lòng Liệt Thiên nóng như lửa đốt, gấp gáp bay vòng vòng.
"Lần này, ngươi thua chưa? "
"Thua, thua rồi, ta nhận thua. "
Liệt Thiên gật đầu như mổ thóc.
Cái đầu người kia, lúc lên lúc xuống, nhìn thấy mà cười lộn ruột.
"Nhận thua là tốt rồi. "
Sở Huyền đứng bật dậy, thò tay chộp lấy quyển sách nhỏ.
Dưới ánh mắt trông đợi của Liệt Thiên.
Sở Huyền đá một cước vào trên đầu của hắn, vèo một tiếng, Liệt Thiên liền bay mất dạng.
Liệt Thiên cảm thấy đầu choáng mắt hoa, cả cái đầu quay tròn trên không trung.
Hắn cảm thấy ngây ngốc.
Đã xảy ra chuyện gì ?
Đột nhiên hắn nhớ tới, chính mình thua cược, cũng trở thành bóng cho Sở Huyền đá...!
Mắc lừa rồi !
Giờ phút này, Liệt Thiên đã hiểu ra mọi chuyện, mình bị Sở Huyền lừa gạt.
Đợi đến lúc có thể khống chế đầu của mình.
Liệt Thiên vội vã bay lướt trở về.
"Môn chủ ơi là môn chủ..., đầu của ta ngươi cũng đá rồi, nội dung ở phía sau cũng nên cho ta xem chứ? "
Gương mặt Liệt Thiên lộ ra nụ cười nịnh nọt.
Nào còn bộ dáng lúc trước, tỏ ra phong thái trâu bò của cường giả .
"Mới đá một cái, còn chưa đủ nghiền.... "
"Môn chủ, đến đây, dùng sức đá, bị đá càng nhiều, ta càng cao hứng! "
Sở Huyền liếc nhìn Liệt Thiên mà trợn mắt há hốc mồm.
Lão gia hỏa này đúng là da mặt đủ dày.
Không phải chỉ là một quyển bí tịch sáng đạo thôi sao.
Nếu như hắn biết rõ, tầng ở phía trên nữa, chính là bí tịch vô thượng, không biết sẽ có cảm tưởng gì ?
"Lão Liệt ơi lão Liệt..., cốt khí của ngươi đâu mất rồi? "
Sở Huyền không thấy đau trứng mà nói ra.
"Cốt khí? Đó là thứ gì, ăn có ngon không? "
Trên mặt Liệt Thiên lộ vẻ mê mang hỏi lại.
Gia hoả này đúng là hết thuốc chữa.
Sở Huyền ném sách nhỏ ngược trở lại cho hắn.
"Tự mình nhìn lại một bên. "
"Được rồi. "
Lão gia hoả Liệt Thiên này, bây giờ thì tâm phục khẩu phục rồi.
Không còn bày ra bộ dáng ta đây từng là cường giả Sáng Đạo Cảnh, hơn nữa còn cực kỳ nổi danh.
Người này..., đủ hèn hạ.
Không gõ hắn, thì liền không biết thân phận của mình.
Liệt Thiên cuốn lấy bí tịch, trở lại bên trong Tàng Kinh Các, cẩn thận đọc từng câu từng chữ.
Ngẫu nhiên ngẩng đầu, nhìn thoáng qua cửa vào tầng cao nhất.
Trong mắt hắn lộ ra vẻ khiếp sợ.
Vô Thượng Cảnh....
Bạn cần đăng nhập để bình luận