Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 609. Cự Đảo Thần Bí !

Chương 609. Cự Đảo Thần Bí !
Editor: Kingofbattle
Tình huống ở Bắc Vực trở nên ngày càng yên bình, sinh linh lần lượt rời khỏi.
Tính đến hiện tại, số lượng sinh linh ở Bắc Vực đã giảm đi một phần ba.
Sở Huyền không có ý định ngăn cản, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
Sinh linh rời khỏi Bắc Vực, đều là cảm ngộ Thiên Đạo, nếu bọn hắn tranh được khí vận trong đại kiếp, cũng sẽ cung cấp trợ giúp Thiên Đạo sinh ra khí vận.
Còn nếu bọn hắn bỏ mạng hoặc thất bại, cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng đối với Thiên Đạo.
Bởi vậy Sở Huyền sẽ không nhúng tay can thiệp.
Trong đại dương Cửu Vực, bỗng nhiên có một hòn đảo khổng lồ nổi lên khỏi mặt nước.
Hòn đảo này giống như một con cự thú, trên đầu mọc ra hai sừng dài, hóa thành hai đỉnh núi cao chót vót.
Trên đỉnh núi lượn lờ ánh sáng, tản mát ra đạo vận.
Thu hút sinh linh gần đó trèo lên đảo.
Sinh linh Hải tộc, cường giả tầm bảo ở gần đó, đều nhao nhao chạy tới hòn đảo.
Trong đó có một chiếc thuyền đang lặn sâu dưới mặt biển, dùng tốc độ cực nhanh lướt tới hòn đảo.
Trong thuyền là ba người Vương Lạc, Đỗ Nguyên, Tiểu Tà Vương.
Đỗ Nguyên đạt được đại cơ duyên trong thi hài Cự Nhân, nhục thân lột xác, thiên phú tăng cao, hiện tại đã có tu vi Đạo cảnh.
Tiểu Tà Vương khôi phục khí phách nam nhi, cả người đều tràn đầy tự tin.
Hắn đã tu luyện Tịch Tà Tiên Kinh tới cực hạn, gần đây lại thu được công pháp mạnh hơn trong toà bí cảnh cơ duyên kia.
Đối với Tiểu Tà Vương, hắn đã trải qua rất nhiều cơ duyên, so ra đều kém hơn tòa bí cảnh cơ duyên này, mặc dù hắn bị chủ nhân toà bí cảnh này hãm hại, khiến hắn phải vung đao tự cung.
Cũng không thể chối bỏ, hắn có thể quật khởi, toàn bộ đều nhờ vào toà bí cảnh này.
Hiện tại, bí cảnh này vẫn giúp hắn rất nhiều.
Chủ nhân của bí cảnh, tựa hồ cũng là chủ nhân của Đỗ Nguyên, có nguồn gốc với sư tôn Vương Lạc, cho nên ba người xem chư là đồng môn.
Hòn đảo lớn ở hải ngoại, tràn ngập đạo vận, chắc chắn bên trong có cất giấu chí bảo, rất nhiều cường giả đều đổ xô lên đảo.
Trong đó cường giả Đạo cảnh làm chủ.
Trên mặt biển, có một người đang lướt trên mặt nước như là đất bằng, trên người hiển hiện áo giáp, thần võ bất phàm.
Chính là Cơ Thần Tâm.
Hắn quan sát toà cự đảo ở phía xa, cùng với hai ngọn núi đang phát ra ánh sáng, trong mắt lóe lên ánh sáng khác thường.
Hòn đảo này, chính là do một bộ thi hài của cường giả thời viễn cổ hoá thành.
"Ít nhất từng là cường giả Đạo cảnh 20 quan trở lên. "
Cơ Thần Tâm tự mình lẩm bẩm.
Thế cục ở Cửu Vực, càng ngày càng bất thường, liên tục xuất hiện cơ duyên, bảo vật, vì tranh đoạt cơ duyên, tất cả mọi người đều chém giết đến đỏ mắt.
Cho dù hắn là Bán Thánh Thần tộc chuyển thế, cũng cảm thấy áp lực.
Chuyện đã tới nước này, hắn cũng ý thức được, đây không phải đại kiếp đạo nguyên bình thường.
Dường như phía sau có bàn tay của cường giả Hỗn Độn.
Cơ Thần Tâm cũng không e ngại, hắn từng là Bán Thánh Thần tộc, tuy là chưa Khai Đạo.
Không thể so sánh với đám cường giả Hỗn Độn kia, nhưng mà hắn có chỗ dựa.
Cho dù có phá huỷ một vài bố cục của đám người kia, hắn cũng không sợ, Thần tộc cũng không phải là chủng tộc yếu.
Một cơn sóng biển, đánh về phía cự đạo.
Hắc Nguyệt hiện ra trong sóng biển, ngẩng đầu nhìn về phía cự đảo, hơi nhíu mày.
Cách đó không xa, có một cái cọc gỗ rất lớn đang trôi về phía cự đảo, Hắc Nguyệt đưa mắt liếc nhìn người đứng trên cọc gỗ.
"Cùng nhau ? "
"Tốt, sư tỷ. "
Truyền đến giọng nói của Càn Minh.
Cự đảo vừa hiện, đã tản mát ra đạo vận, thu hút vô số cường giả lao đến.
Thực lực kém nhất cũng là Thần cảnh.
Cũng có hơn mười gã Đạo cảnh.
Hắc Nguyệt đồng hành cùng Càn Minh, vừa trèo lên đảo, sắc mặt đã biến đổi.
Tu vi bị áp chế.
Lại bị áp chế xuống Thần cảnh.
Cự đảo này lại hạn chế tu vi.
Hắc Nguyệt và Càn Minh nhìn nhau, cự đảo áp chế tu vi, đây là chuyện tốt!
Trong cùng cảnh giới, hai người không sợ bất cứ kẻ nào.
Nếu như người Càn Thiên Cung cùng Thiên Nguyệt Lâu tiến vào cự đảo, tu vi bọn hắn sẽ bị áp xuống Thần cảnh, đây chính là một cơ hội trời ban để giết ngược lại.
Bên kia, Vương Lạc, Tiểu Tà Vương, Đỗ Nguyên cũng trèo lên đảo.
"Thật thú vị, có thể giết một ít cường giả ở chỗ này. "
Vương Lạc nở nụ cười.
Tuy là hắn không am hiểu chiến đấu, nhưng mà đan đạo của hắn, tuyệt không phải loại tầm thường, trong cùng cảnh giới, hắn không sợ bất cứ kẻ nào, đánh không lại thì có thể chạy.
Huống hồ, người cùng cấp có thể áp chế hắn, không có ai mà không phải là yêu nghiệt tuyệt thế, chỉ sợ toàn bộ Cửu Vực cũng không có mấy người.
"Bí bảo vượt qua Thần cảnh, cũng không thể sử dụng ở chỗ này."
Đỗ Nguyên trầm giọng nói.
Vương Lạc hơi nhướng mày, nếu như vậy, thì không thể so đấu nội tình cùng át chủ bài, chỉ có thể sử dụng thực lực của bản thân.
Chuyện tốt!
Hắn tràn đầy lòng tin.
"Đi thôi, cũng có thể gặp được một ít đồng bọn. "
Ba người Vương Lạc tiến về phía ngọn núi trên đảo.
Tất nhiên chí bảo sẽ cất giữ trên hai ngọn núi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận