Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 1202 - Đại Kết Cục (3)



Chương 1202 - Đại Kết Cục (3)




Editor: Kingofbattle.
"Dựa vào mấy thứ này, cũng muốn nghịch thiên? "
Hạo cười lạnh một tiếng, bàn tay tiếp tục chộp tới.
Cùng lúc đó, tân giới đang trong quá trình sinh ra, cũng phát ra một tia lực lượng khủng bố, tựa hồ có một cỗ lực lượng siêu nhiên của tân giới, đang hội tụ về phía Hạo!
Tại sao hắn có lòng tin như thế ?
Khống chế Thiên Dương thời gian dài như thế, dùng danh tiếng Thương Thiên thu hoạch vô số cường giả, lần lượt huỷ diệt cùng tạo ra vô số thời đại mới.
Phiến thiên địa này, thậm chí là Hỗn Độn, đều có ấn ký của hắn.
Tứ Linh Thần Thú kể cả Kim Bằng, đều không thể ngăn cản, đã liên tiếp bại lui.
Cuối cùng, bọn nó chỉ là Vô Thượng Chúa Tể Cảnh mà thôi.
"Cùng ra tay! "
Sở Lạc khẽ quát một tiếng.
Thân hình hắn phóng thẳng lên cao, chỉ trong chốc lát, đã giống như một vòng hạo nhật treo thẳng trên không.
Thân hình Sở Lạc biến to đến vô hạn.
Bóng dáng Huyền Thu cũng biến mất ngay tại chỗ, sau đó xuất hiện một vầng viên nguyệt không kém gì Sở Lạc, phát ra ánh sáng nhấp nháy, hàn quang lạnh lẽo.
Giờ phút này, Sở Lạc liên thủ cùng Huyền Thu, nhật nguyệt giao hòa, âm dương hợp nhất.
"Giết! "
Một vị Chúa Tể đời trước gầm lên, sau đó phóng thẳng lên không.
Không phải xông về phía Hạo, mà là phóng tới chỗ mặt trời sắp sinh ra kia.
Phá huỷ căn nguyên, không cho Hạo cơ hội trở thành Thương Thiên!
"Hôm nay, ta sẽ cho các ngươi mở rộng tầm mắt, biết thế nào là Thương Thiên!"
Giọng nói uy nghiêm của Hạo vang vọng khắp tân giới.
"Thương Thiên, không thể nghịch! "
Ầm ầm!
Tựa hồ thiên địa như bị đảo ngược, thế giới trở nên âm u, khí tức âm dương trở nên vẫn đục, tràn ngập khắp thiên địa.
Bóng người cao lớn khổng lồ kia, thoáng chốc đã huyễn hóa ra 16 cánh tay.
Lực lượng tạo hoá được tân giới sinh ra, đang tụ hội lại một chỗ, vầng mặt trời lúc trước tích trữ lực lượng bổn nguyên, trong một khăc này cũng được phóng thích ra.
Một cánh tay bay ra, chộp về phía ngọn núi đen nhẻm kia.
Bốn cánh tay khác đánh về phía Sở Lạc cùng Huyền Thu.
Tất cả những cánh tay còn lại đều đánh về phía Thiên Đạo.
Sơn cốc, trong tiểu viện.
Sở Huyền vẫn ngồi trên ghế, nhàn nhã quan sát trận chiến.
Liệt Thiên xoay mòng mòng, trên mặt lộ vẻ khẩn trương.
Xuân Lan cũng có bộ dáng gấp gáp.
Đám người Vương Lạc chưa đạt tu vi Vô Thượng Chúa Tể Cảnh, không cách nào tham chiến.
Bọn hắn tụ tập trong sân, quan sát trận đại chiến này.
"Môn chủ, ngài không ra tay sao? "
Trong lòng Liệt Thiên nóng như lửa đốt, vội hỏi.
Hắn nhìn thấy người quen.
Chính là vị đại tỷ kia, đang ở bên trên ngọn núi Nghịch Thiên.
Ầm ầm!
Núi Nghịch Thiên bị một tát đánh bay.
Đám cường giả Vô Thượng Chúa Tể cùng Vô Thượng Cảnh nhao nhao gào thét, dốc hết sức thi triển lực lượng của ngọn núi Nghịch Thiên, bắt đầu đối kháng cùng bàn tay khổng lồ kia.
Nhưng mà bọn hắn không thể nào tiến thêm một bước.
Quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Sở Lạc cùng Huyền Thu, cũng đang lâm vào khổ chiến.
Một vị cường giả thế hệ trước, tiến lên một bước.
Trầm giọng nói: "Giờ phút này, chỉ có liều chết chiến một trận, thắng lợi, chúng ta sẽ bắt đầu lại, còn như thất bại thì cũng là số mệnh! "
"Chư vị, giúp ta! "
Tất cả cường giả Vô Thượng Cảnh, giờ khắc này nhao nhao vỡ vụn, một thân lực lượng tu vi, tất cả đều rót vào trên người vị cường giả kia.
Đúng vào lúc này.
Thân hình vị cường giả kia rạn nứt, thần hồn cũng bị lay động.
"Nghịch Thiên! "
Hắn nổi giận gầm to một tiếng, dưới sự hỗ trợ của những người còn lại, phóng thẳng lên trời, bay ra khỏi núi Nghịch Thiên.
Ầm ầm!
Trực tiếp đụng thẳng vào bàn tay khổng lồ kia, núi Nghịch Thiên thừa cơ xông ra ngoài, tiếp tục lao thẳng về phía vầng mặt trời sắp sinh ra kia.
"Vì nghịch thiên, bọn hắn đúng là chịu trả giá thật thảm trọng...! "
Sở Huyền xúc động than một câu.
Như vậy cũng đủ hiểu, đám người Nghịch Thiên này, căm hận Hạo tới mức nào!
Hắn không có vội vã ra tay.
Thế cục đều nằm trong tầm kiểm soát, lại để cho Hạo uy phong một chút, hưng phấn một phen, cuối cùng lại khiến hắn cảm nhận được tuyệt vọng.
Đám người nghịch thiên kia, đều để lại một tia bổn nguyên.
Có thể trùng sinh, không chết được!
Ầm ầm!
Thiên Đạo rung lắc dữ dội, một tia pháp tắc bắn ra, chống cự đòn công kích của Hạo.
Sở Lạc cùng Huyền Thu dung hợp lực lượng, đánh văng cánh tay của Hạo, sau đó hợp kích đánh ra một đòn cực mạnh về bản thể của Hạo.
Nhưng mà, công kích này không mang lại tác dụng gì.
Phảng phất đánh vào khoảng không!
Trong lòng Sở Lạc cùng Huyền Thu đều bị đè nặng.
Sở Huyền lắc đầu, dù sao thực lực của hai người vẫn kém một ít.
Huống hồ, trên người Hạo có mang hư vô chi châu, tất cả công kích đều không thể chạm vào người hắn.
Núi Nghịch Thiên lại bị ngăn cản.
Phần lớn lực chú ý của Hạo đều nằm bên trên Thiên Đạo.
Chỉ có Thiên Đạo, mới mang đến cho hắn áp lực.
Trước đây hắn coi thường Thiên Đạo, đúng là quá sơ suất.
Bên trên Thiên Đạo, có một con mèo đang thong thả bước tới.
Trên người nó tràn ngập một cỗ khí tức siêu nhiên, phảng phất ẩn chứa tạo hóa nào đó.
Giờ khắc này, Hạo lại giật thót mình.
"Hỗn Độn Chi Linh? "
Sở Huyền nghe vậy, cũng có chút bất ngờ, Thiên Linh Miêu đúng là Hỗn Độn Chi Linh?
"Không, không phải Hỗn Độn Chi Linh! "
Hạo cảm thấy tình huống đã hơi mất kiểm soát.
Hỗn Độn Chi Linh, từng bị hắn nuốt.
Nhưng mà con mèo trước mặt này, hầu như không khác gì Hỗn Độn Chi Linh.
Nhưng mà, chắc chắn không phải Hỗn Độn Chi Linh.
Hai tròng mắt bắn ra ánh sáng, giờ khắc này, khí thế trên người Hạo lại mạnh lên không ít, trong lòng bàn tay lộ ra dị tượng càng thêm rõ rệt, đánh thẳng về phía Thiên Đạo.
Hắc Nguyệt giẫm mạnh chân tiến lên, trên tay nàng có một hạt châu xoay tít.
Đây là hạt châu vũ trụ!
"Tập hợp lực lượng! "
Trong chớp mắt, Tứ Linh Thần Thú, các loại Hám Thiên Kim Bằng, đều rót tất cả lực lượng lên trên hạt châu.
Tinh quang sáng chói, hiện ra dị tượng thời không, hạt châu vũ trụ đã chặn lại công kích của Hạo!
"Ngươi lại có chí bảo bực này? "



Bạn cần đăng nhập để bình luận