Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 611. Một Con Hồ Ly Ngốc !

Chương 611. Một Con Hồ Ly Ngốc !
Editor: Kingofbattle
Ở một chỗ trong Hoang Cổ vực.
Đình đài lầu các, trăm hoa đua nở, phong cảnh mê người.
Tần Khả Vận đang đi trên một hành lang, nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, có chút ngạc nhiên.
Chủ nhân ở chỗ này, chắc là một người lịch sự tao nhã.
Không biết vì sao, nàng có cảm giác tựa hồ nơi này là chỗ ở của nữ nhân.
Tất cả bố trí ở đây, cũng không giống như chỗ ở của nam nhân.
Trên hành lang, có một vài phù điêu, ghi chép một số chuyện cũ.
(Phù điêu : hay còn gọi là chạm nổi là hình thức sáng tác nghệ thuật bằng cách đắp nổi hoặc đục đẽo, khoét lõm, nó là một kỹ thuật điêu khắc)
Tần Khả Vận cũng không nhìn kỹ, chỉ lướt sơ qua, đại khái là một ít chuyện tình nam nữ?
Nàng tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Trong sân một toà tiểu viện, có một ao nước, giả sơn, thác nước.
(giả sơn : núi giả , hòn non bộ)
Xung quanh toả ra linh khí nồng đậm.
Trong ao nước, là linh dịch.
Ngọn giả sơn này cũng là chí bảo.
Thác nước chảy xuống giả sơn, tràn ngập sương mù ẩn chứa linh khí.
Trên toà sơn giả cao mấy chục thước, tựa hồ có một con hồ ly đang nằm sấp?
Hồ ly trắng như tuyết, dường như xoè ra chín cái đuôi, vừa dễ thương vừa đáng yêu, còn có một vẻ quyến rũ.
Hai mắt Tần Khả Vận hơi mơ màng, nhìn chằm chằm vào hồ ly trên giả sơn, chẳng biết tại sao, trong lòng có loại bực bội cùng thương cảm khó hiểu?
Trước tiên không có trèo lên hòn giả sơn, Tần Khả Vận cởi quần áo, nhảy vào trong ao.
Linh dịch hội tụ tạo thành một ao nước, dưới đáy lóe ra một ít ánh sáng, trong đó ẩn chứa đạo vận mờ mịt.
Chỗ này là bảo địa tu luyện.
Nàng tới đây, chính là vì gia tăng thực lực.
Tựa hồ con kia hồ ly đã chết?
Lại tựa hồ, chỉ là một bức tượng?
Tần Khả Vận ngâm mình trong ao, trong đầu nghĩ đến những thứ này, từng sợi đạo vận cùng linh khí nhỏ li ti, rót vào trong cơ thể, tu vị bắt đầu nâng cao.
Nhất là thần hồn, phảng phất như đói khát đã lâu, giờ phút này không ngừng hấp thu đạo vận, thời gian dần trôi qua, hồ yêu chi hồn tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Trong lúc mơ hồ, hồn yêu hồ đang mọc ra thêm một cái đuôi.
Bất tri bất giác, Tần Khả Vận đã đột phá Thần cảnh.
Tu vi của nàng vẫn tiếp tục tăng lên.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Tần Khả Vận đã ngủ thiếp đi, thân thể cuộn tròn lại một chỗ.
Giờ phút này nhìn lại trong ao, nào còn bóng dáng Tần Khả Vận, chỉ có một con hồ ly trắng như tuyết, thân thể cuộn tròn, ngủ rất say.
Tần Khả Vận nằm mơ.
Nàng đã có một giấc mơ kỳ lạ, tựa hồ có người muốn cho nàng biết chuyện gì đó.
Lại tựa hồ, cảm thấy có thứ gì muốn truyền thụ cho mình.
Kết quả, đều bị cản trở, không có tiến vào trong ý thức của nàng, nàng chỉ mơ thấy một giấc giấc mộng.
Trong mộng có một con cửu vỹ hồ ly trắng như tuyết, trời sinh mị hoặc, xinh đẹp tuyệt trần.
Nó rất cường đại, lại có một ngày, nó quen biết một người.
Gặp phải đủ khó khăn trắc trở, đau khổ, cuối cùng nhận lấy một kết thúc bi thảm......
Không biết từ lúc nào, gương mặt Tần Khả Vận ướt đẫm, thương cảm thay cho con hồ ly kia.
Hơn nữa cảm thấy cái con hồ ly kia thật khờ.
Dường như người kia có gì khó nói?
Đã từng trải qua trắc trở, cuối cùng đã đi đâu?
Vứt bỏ hồ ly, biến mất không thấy tung tích ?
Đúng là một con hồ ly đáng thương...!
Trong lòng Tần Khả Vận cảm thán, cớ sao những người kia lại độc ác như thế?
Tại sao con hồ ly kia lại ngốc nghếch như vậy?
Đó là một con hồ ly ngốc!
Tần Khả Vận nghĩ như vậy.
Nàng liền nhớ tới chính mình, lúc trước nàng cũng là hồ ly...?
Bất quá, chủ nhân Tần Doanh đối xử với nàng rất tốt.
Nàng cũng rất thích làm nũng trong ngực Tần Doanh.
Đã từng nghịch ngợm, làm hỏng không ít bảo vật, chủ nhân cũng không có trách phạt nàng.
Cuối cùng, chủ nhân bị người hãm hại, cũng chuẩn bị sẵn đường lui cho mình.
Cũng là hồ ly, thế mà số phận của con hồ ly ngốc kia thực thảm, chuyện gì cũng do mình bố trí, mưu tính nhiều thứ như vậy.
Chỉ là vì người kia.
Kết quả thì sao?
Còn cùng hắn tình chàng ý thiếp!
Cuối cùng, người cũng mất tích.
Một con hồ ly ngu ngốc và bi thảm.
Tần Khả Vận giống như một khán giả đứng ngoài xem, ở trong giấc mộng, nàng chỉ đứng ngoài quan sát những chuyện mà hồ ly kia trải qua.
Về phần cỗ lực lượng luôn muốn trùng kích ý thức của nàng, mong muốn thức tỉnh một chút ý thức cùng trí nhớ, truyền lại cho nàng, tất cả đều bị ngăn cản, Tần Khả Vận cũng không hề hay biết chuyện này.
Chẳng qua là nàng đang cảm thán, tiếc thay cho con hồ ly này.
Tại sao trên đời lại có hồ ly ngốc như vậy?
Thật sự là quá thảm rồi.
Trong lòng Tần Khả Vận thầm cảm thấy may mắn, chủ nhân Tần Doanh của mình, đối với mình khá tốt.
Sau cùng chủ nhân vì ngăn cản Tào Thiên Nhất, muốn tự mình mạo hiểm hành động, đã an bài đường lui cho nàng.
Lúc trước nàng từng nói với Tần Doanh, bố trí cho nàng làm người, để kiếp này có thể chuyển thế thành người Tần gia.
Tần Khả Vận nghĩ như vậy, càng cảm thấy mình rất may mắn, mà con hồ ly kia lại ngốc đến thảm thương.
Ngốc đến mức không đáng cho nàng cảm thông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận