Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 305. Giết hắn có bị phiền phức gì không ?

Chương 305. Giết hắn có bị phiền phức gì không ?
Editor: Kingofbattle
Dư Bối Bối vừa báo ra thân phận, thì người ở trong cơ thể nàng lên tiếng: "Phàm Phàm, nàng là tiểu thư Dư gia, nếu như ngươi lấy nàng đi, vậy thì ngươi sẽ trở thành một nửa người Dư gia! "
Vừa dứt lời, Dư Bối Bối đã khiếp sợ.
Sở Bình Phàm tức giận nói: "Đầu óc ngươi có bệnh hay sao, nàng lão cô nương, có điên mới lấy nàng ta?" ( lão cô nương : gái già)
Dư Bối Bối bị chọc đến tức điên!
Ta, lão cô nương?
"Tên ngốc thối tha kia, ngươi mắng ai lão cô nương thì? "
"Tuổi của ngươi so với Vân cô cô, Tô cô cô cũng ngang nhau, so với ta còn lớn hơn, chẳng lẽ ta không nên gọi ngươi là lão cô nương? "
Sở Bình Phàm ngang nhiên không sợ chết, nói ra.
"Ngươi......"
Dư Bối Bối không biết nói gì, U Nhi đã hoàn toàn khống chế nàng.
"U Nhi, thả người đi, ngươi bám trên thân lão cô nương này, có ý gì? "
"Không thể đâu, ai kêu nàng mắng ngươi là tên ngốc, nếu ngươi muốn thừa nhận mình là tên ngốc, ta sẽ thả nàng ra. "
Sở Bình Phàm liền ngậm miệng.
Có điên mới thừa nhận mình là tên ngốc.
Kết quả là, bên ngoài là Dư Bối Bối đi chung với Sở Bình Phàm, trên thực tế vẫn là U Nhi bồi bạn cùng Sở Bình Phàm.
Một đường đi về phía Trung quận.
Sở Bình Phàm muốn giẫm nát toàn bộ thiên kiêu của Kế gia ở dưới chân.
Nói cho người kia biết, thứ gọi là thiên kiêu của Kế gia, chính là rác rưởi!
Ba ngày sau.
U Nhi đã nhập thân Bối Bối tới ngày thứ ba, khoảng cách tới Trung Quận chỉ còn khoảng vạn dặm.
Chút khoảng cách này, đối với Đế Cảnh cũng không xa.
Sở Bình Phàm cùng U Nhi đi đường cũng không nhanh, ven đường ngắm nhìn phong cảnh Đông châu, cùng với tin tức xung quanh.
"Ba ngày rồi, mau thả lão cô nương ra đi. "
Sở Bình Phàm lại nói.
Dư Bối Bối tức giận đến điên người, cái tên ngốc này, vừa mở mồm là gọi lão cô nương, thật là khiến cho người khác tức chết!
Từ lúc đầu nàng còn cảm thấy sợ hãi, đến bây giờ đã thành thói quen, Dư Bối Bối đã không còn sợ nữa.
Nữ nhân không biết tên kia, khống chế thân thể của nàng, cũng không có làm gì hại nàng.
Dư Bối Bối rất ngạc nhiên, đến tột cùng là đối phương sử dụng thủ đoạn gì, lại có thể khống chế được cơ thể nàng ?
Tựa hồ núp trong cơ thể của nàng?
Loại thủ đoạn này, quả thực mới nghe thấy lần đầu.
"Phàm Phàm, có thật là ngươi không ngủ cùng nàng? Mặc dù có hơi già, nhưng cũng đẹp mắt.... "
U Nhi khống chế Dư Bối Bối, làm ra động tác dụ hoặc.
"Đừng có nghịch nữa! "
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên xuất hiện một giọng nói.
"Dư nha đầu, mau đi cùng lão phu một chuyến! "
Một bóng người đột nhiên hiện ra.
Trên mặt người này có hai vết sẹo khó coi, mặc một bộ trường bào màu đen, khiến cho người ta cảm thấy khí tức tà ác.
Võ giả Đế Cảnh tầng năm.
Nửa đầu U Nhi, trườn ra trên người Dư Bối Bối, liếc nhìn lão già áo đen, nói: "Phàm Phàm, chúng ta có cứu nàng hay không ? "
Sở Bình Phàm suy nghĩ một chút, bèn nói: "Lần trước nàng đã ra tay giúp chúng ta đuổi một đám ruồi nhặng, lần này lại cứu nàng một lần, xem như không ai nợ ai. "
U Nhi gật đầu, cảm thấy rất có lý.
Nhưng Dư Bối Bối sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, sau khi thân thể khôi phục quyền khống chế, liền bắt đầu cầu cứu.
"Phàn bà bà, mau cứu mạng! "
Nhưng mà lại không nghe thấy gì.
"Nha đầu Dư gia, đừng có kêu nữa, mau ngoan ngoãn chịu trói đi. "
Lão già áo đen cười lạnh, từng bước tới gần.
Tay của Sở Bình Phàm đã đặt trên cán đao gỗ, liếc nhìn lão già áo đen, rồi nói: "Thập Tam thúc đã nói với ta, nhân vật phản diện thiểu năng đều chết bởi vì nói quá nhiều, ngươi nói nhảm nhiều vậy, khẳng định không thể sống thọ! "
Lão già áo đen tức tới mức méo miệng.
Dư Bối Bối cũng sợ ngây người, "Ngươi, ngươi thật đúng là một thằng ngốc, lão ta chính là cường giả Đế Cảnh đó...! "
Ở trong mắt nàng, tối đa Sở Bình Phàm cũng chỉ có thực lực Phàm cảnh mà thôi, duy chỉ có nữ nhân trong cơ thể mình, may ra có thể chống lại lão già áo đen này.
Đứng trước mặt Đế Cảnh, chắc chắn hắn phải chết.
Phàn bà bà luôn âm thầm bảo vệ mình lại không thấy đâu, nếu đối phương muốn bắt giữ nàng, tất nhiên sẽ không giết nàng.
Tên ngốc này hẳn là phải chết, không thể nghi ngờ.
"Oắt con láo toét, đi chết đi! "
Lão già áo đen khẽ phất tay, dùng linh lực được ngưng tụ thành một bàn tay, chộp thẳng đến trước người Sở Bình Phàm.
Một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, chỉ cần thổi một hơi có thể nghiền chết hắn.
Răng rắc!
Nhưng mà lúc này, dường như trong thiên địa xuất hiện một luồng khí cơ sắc bén, bàn tay linh lực của lão già đã bị đánh nát, ngay cả một tay của lão cũng bị chặt đứt!
"Là ai! "
Lão già áo đen rất hoảng sợ!
Sở Bình Phàm nắm đao gỗ, nhìn về phía U Nhi nói: "Chúng ta có nên giết hắn hay không? Giết hắn có bị phiền phức gì không? Ta rất ghét phiền phức. "
"Giết đi, nếu không giết hắn, sẽ bị hắn ghi thù, khi đó còn phiền toái hơn. "
U Nhi nghĩ một chút, lại nói: "Chúng ta cứ hủy thi diệt tích, là có thể tránh thoát phiền phức, thần hồn của hắn thì để cho ta, luyện chế thành hồn liệu. "
Bạn cần đăng nhập để bình luận