Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 424. Tự sát đi cho rãnh nợ !

Chương 424. Tự sát đi cho rãnh nợ !
Editor: Kingofbattle
Hạng Tinh khẽ gật đầu, không giết thì thôi, có lẽ tru tâm còn giúp hắn trút giận tốt hơn khi giết người.
Những kẻ đã từng gọi hắn là quái vật, đã từng chê cười lấn ép hắn, sau khi bị hắn dẫm đạp dưới chân, chỉ sợ so với cái chết còn khó chịu hơn?
"Ta muốn tra một chuyện, là về mẫu thân của ta ! "
Ánh mắt Hạng Tinh nhìn về phía Hạng Bang.
Nhưng mà trên mặt Hạng Bang, lại không có quá nhiều biến hóa.
"Tra cái gì? Mẫu thân của ngươi đã mất tích trong một lần ra ngoài. "
"Chỉ là mất tích thôi sao? Lại lịch của mẫu thân ta ra sao, ngươi có biết hay không? "
"Một thị nữ ở Hạng gia, thì có lai lịch gì? "
Hạng Bang liếc nhìn hắn, thần sắc lộ ra vẻ không kiên nhẫn, rồi nói: "Được rồi, ngươi lui ra ngoài đi. "
Hai tay Hạng Tinh vẫn đặt ở trên bàn, nhìn chằm chằm vào Hạng Bang, nói: "Ngươi là phụ thân ta, dựa vào trực giác của ta, thì ngươi cũng biết chuyện này." "Chẳng lẽ ngươi không biết, tại sao thể chất của ta lại khác thường hay sao ? " "Không biết, ngươi đi ra ngoài đi. "
Hạng Bang liền phất tay đuổi người.
Hạng Tinh vẫn bất động, nói: "Một thân cốt cách của ta, chính là Thiên Sinh Hỏa Cốt, chính là một loại thể chất có thiên phú đặc thù, có thật là ngươi không biết, hay là giả vờ? "
Sắc mặt Hạng Bang hơi đổi, lần đầu tiên nhíu mày, nhìn về phía Hạng Tinh, nói: "Thiên Sinh Hỏa Cốt? Chưa từng nghe nói có loại thể chất đặc thù này, ngươi hẳn là......"
Đưa mắt nhìn Hạng Tinh một lúc, mới tiếp tục nói: "Chắc chắn ngươi là Hỏa Nguyên Thể, mà không phải là Thiên Sinh Hỏa Cốt gì đó! "
Bất kể là Hỏa Nguyên Thể, hoặc là Thiên Sinh Hỏa Cốt, đều chứng tỏ Hạng Bang biết rõ nhi tử của mình không phải quái vật.
Hạng Tinh nhếch mép, cười tự giễu, nói: "Hỏa Nguyên Thể cũng tốt, Hỏa Cốt cũng thế, ngươi là phụ thân của ta, tại sao lại bỏ mặc ta để người khác cười nhạo? "
Sau khi Hạng Bang trầm mặc một hồi lâu, mới mở miệng nói: "Hỏa nguyên thể, là loại thể chất khá đặc thù, cần có bí pháp đặc biệt, mới có thể kích hoạt, mới có thể kích hoạt thiên phú. "
"Mà Hỏa nguyên thể của ngươi, thì lại càng đặc biệt hơn. "
Ánh mắt Hạng Tinh chớp động, có lẽ manh mối mấu chốt ở mẫu thân, nằm ở Hỏa Nguyên Thể!
Nam vực, hoặc là toàn bộ Cửu vực, nếu có gia tộc nào sở hữu huyết mạch Hỏa Nguyên Thể?
Có lẽ sẽ tìm được tin tức về mẫu thân mình.
Tất nhiên Hạng Tinh sẽ không cho rằng bản thân hắn là Hỏa Nguyên Thể, sư tôn đã nói mình là Thiên Sinh Hỏa Cốt, như vậy nhất định sẽ không sai.
"Có phải là Hạng gia không có bí pháp kích hoạt Hỏa nguyên thể? Đúng hay không ? "
"Gia tộc nào có huyết mạch Hỏa Nguyên Thể ? thì chính là gia tộc liên quan tới mẫu thân của ta? " Hạng Tinh hỏi.
Hạng Bang nhướng mày, nói: "Ngươi cứ sống an nhàn ở Hạng gia là được, sự tình mẫu thân của ngươi, không phải là chuyện mà ngươi có thể nhúng tay. "
"Quả nhiên ngươi đã biết, ngươi không nói, ta cũng có thể tra ra. "
Hạng Tinh xoay người bước ra khỏi phòng.
Nhìn thấy Hạng Tinh rời khỏi, Hạng Bang khẽ nhíu mày, thật lâu sau mới mở miệng: "Hỏa Ảnh, ngăn cản hắn tra xét việc này. "
Trong thư phòng liền xuất hiện một đạo hoả quang, truyền đến một giọng nói buồn bã: "Vâng, gia chủ. "
Từ lúc Hạng Tinh rời khỏi thư phòng, trong lòng luôn cảm thấy bị đè nén, phụ thân của mình biết mọi chuyện, nhưng mà vẫn luôn đứng nhìn không quan tâm.
Mặc kệ bên trong có ẩn tình hay không, hoặc là có nổi khổ bất đắc dĩ.
Hắn đều không thể chấp nhận.
Đây là lúc, nên tìm một số người để trút giận.
Hắn đi tới một toà tiểu viện nào đó trong Hạng gia.
Vừa mới đến cửa viện, đã nghe thấy tiếng chế nhạo: "Ồ, đây không phải là tiểu quái vật, nỗi nhục của Hạng gia sao, thế mà không chết ở bên ngoài, còn quay trở lại...! "
Ầm!
Trong lòng Hạng Tinh rất buồn bực, không muốn nhiều lời, trực tiếp ra tay, đánh đối phương té nhào trên mặt đất.
Truyền đến âm thanh xương cốt bị vỡ vụn.
"Ngươi! "
Đối phương phun một búng máu, sắc mặt lộ ra vẻ khó tin.
Hạng Tinh trực tiếp đi thẳng về phía trước, dùng chân đạp trên người đối phương, lại truyền tới tiếng xương gãy.
"Còn không bằng phế vật, có gì tư cách gì ở trước mặt ta chỉ chỏ? ! "
Sau khi dẫm nát một người dưới chân, thì Hạng Tinh có cảm giác rất sảng khoái.
Từng bước tiến vào bên trong.
"Ơ kìa, nỗi nhục của Hạng gia, tiểu quái vật còn dám vác mặt về sao...? "
Lại truyền đến tiếng chế nhạo.
Tiếp theo chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, trong đó có khí tức Đế Cảnh bộc phát, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Trong sân nhỏ, Hạng Tinh đang tản bộ.
Mỗi một bước đều dẫm trên thân một người, truyền tới tiếng xương cốt vỡ vụn, giống như một khúc nhạc tuyệt vời.
"Một đám phế vật Hạng gia, sống tiếp cũng chỉ lãng phí tài nguyên. "
"Ta xem các ngươi, những năm này đều bận rộn đớp cứt hay sao? Tu vi không có tiến bộ chút nào. "
"Tài nguyên của Hạng gia, đều lãng phí trên thân các ngươi, các ngươi còn mặt mũi để sống tiếp à? Tự sát đi cho rãnh nợ! "
Một đám thiên kiêu Hạng gia, thê thảm vô cùng, trong mắt bắn ra lửa giận.
"Ngươi, ngươi vừa giết hại đồng tộc, ngươi, ngươi......"
Hạng Tinh trực tiếp đạp tới, giẫm trên mặt đối phương, ngay cả mặt cũng méo xệch.
Tựa hồ sau một khắc, đầu hắn sẽ nổ tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận