Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 1173 - Đại Thế Chân Vạc (1)



Chương 1173 - Đại Thế Chân Vạc (1)




Editor: Kingofbattle.
Tô Tiên Nhi trực tiếp vung tay lên, ném ra mười mấy món chí bảo đi ra.
"Còn có mấy lão già chẳng phân biệt đúng sai, dùng đại nghĩa nhân tộc tới dọa ngươi, cái thể loại người dối trá thế này, nếu có thể giết chết, cũng đừng nương tay làm gì! "
Sau đó Tô Tiên Nhi lại ôn nhu nói: "Tiểu Nhạc, những thứ này đều là chí bảo cấp bậc Chúa Tể Cảnh, ngươi xem món nào thích hợp thì lấy đi, Huyền Môn chúng ta đâu thiếu mấy thứ này! "
Xuân Lan đứng kế bên thấy một màn này mà trợn mắt há hốc mồm.
Thật không ngờ Tô Tiên Nhi là một tiểu phú bà?
Chí bảo Chúa Tể Cảnh..., vậy mà tuỳ tiện ném ra mười mấy món!
Liếc mắt nhìn qua, thấy Sở Huyền ung dung ngồi trên ghế, vừa đọc sách vừa ăn bánh ngọt.
Xuân Lan lập tức hiểu ra, Tô Tiên Nhi là thiếp thân thị nữ, há có thể thiếu bảo vật?
Tề Nhạc cùng Sở Ngọc cũng ngây ngốc cả người.
Tiện tay liền ném ra mười mấy món chí bảo cấp Chúa Tể.
Tính cả thế giới Thiên Dương, cho tới bây giờ, dù đã xuất hiện truyền thừa Vô Thượng Chủ Tể Cảnh, nhưng mà tổng số lượng chí bảo cấp Chúa Tể cũng chưa quá hai bàn tay....
Y Linh Linh cùng Tiết Bình đang bế quan cũng bị kinh động chạy ra.
Liệt Thiên cũng có mặt.
Nhìn thấy một mớ chí bảo cấp Vô Thượng Chúa Tể, hai mắt liền phát sáng, tim đập chân run.
Trong lòng rất là ảo não, làm sao lúc trước lại không nghĩ tới, ra sức nịnh nọt Tô Tiên Nhi đâu, không chừng có thể đạt được một hai kiện chí bảo từ trên tay nàng.
"Tô tỷ tỷ, ta cũng thiếu chí bảo. "
Y Linh Linh nắm lấy cánh tay Tô Tiên Nhi bèn nói.
Nàng là người nhập môn sớm nhất, tất nhiên có quan hệ rất tốt với Tô Tiên Nhi.
Tuy rằng nàng đã có Không U Thần Kiếm, đây là kiện chí bảo rất thích hợp với nàng.
Nhưng mà trước mắt nó vẫn chưa lột xác trở thành chí bảo cấp bậc Chúa Tể, khi chống lại gia hỏa có chí bảo Chúa Tể, vẫn có áp lực không nhỏ.
"Ngươi nhìn rồi chọn đi. "
Tô Tiên Nhi gật đầu nói.
Tiết Bình đứng bên cạnh hai mắt trợn tròn, vò đầu bứt tai.
Hắn liền lộ vẻ lúng túng.
Sau khi Y Linh Linh nhập môn, mới tới lượt hắn.
Hơn nữa, thời điểm hắn nhập môn, tuổi tác cũng không nhỏ.
Lại là nam nhân.
Trong lòng hắn rất kính sợ Tô Tiên Nhi, cho nên cũng không có được cảm tình giống như Y Linh Linh.
Dù sao cũng là nam đệ tử....
Cho nên giữ một khoảng cách nhất định với thị nữ của sư tôn.
Hơn nữa, lúc đó trong đầu hắn đều nghĩ tới nên xả giận thế nào, ngày đêm khổ tu, chưa từng nghĩ tới lấy lòng Tô Tiên Nhi, nịnh nọt Tô Tiên Nhi, nhờ đó mà lấy được bảo bối từ trong tay nàng.
Tề Nhạc là do một tay Tô Tiên Nhi nuôi lớn.
Tự nhiên không cần nói đến cảm tình.
Sở Ngọc là do linh căn hoá hình, là do sư tôn điểm hoá.
Tương đương với một nửa con gái của sư tôn.
Cũng chẳng khác gì con của Tô Tiên Nhi, cho nên nàng được sủng ái lắm.
Trong đám đệ tử ở đây, chỉ có Tiết Bình là khó xử nhất.
Hắn thèm nhỏ dãi chí bảo, nhưng mà lại không tiện mở miệng cầu xin.
Y Linh Linh tìm kiếm một hồi, cuối cùng chọn được một thanh kiếm.
"Một món là đủ rồi? "
Tô Tiên Nhi kinh ngạc hỏi.
Nàng lấy những món chí bảo này ra, cũng không nghĩ sẽ thu trở về.
Y Linh Linh lắc đầu nói: "Một kiện là đủ rồi, chí bảo cũng không phải là càng nhiều thì càng tốt, thứ thích hợp nhất mới là tốt nhất. "
Tô Tiên Nhi khẽ gật đầu.
Sở Ngọc trợn trừng hai mắt, thò tay sờ loạn trong đống chí bảo, mỗi thứ sờ qua vài lần, rồi lại cảm thấy, không có kiện nào thích hợp.
Tề Nhạc thì chọn được một kiện chí bảo có hình dáng hình khuyên (cái vòng).
"Tiểu Nhạc, một kiện sao mà đủ được, cho dù ngươi vây khốn được đối phương, nếu là không có chí bảo đủ sát thương, cũng chưa chắc có thể giết đối phương. "
Tô Tiên Nhi thò tay lấy ra một kiện nguyệt nha nhận (lưỡi đao hình bán nguyệt), nhét vào trong tay Tề Nhạc.
Tề Nhạc nhận lấy, sau đó cất vào, bèn nói: "Một khốn một giết, vậy là đủ rồi. "
"Được rồi. "
Tô Tiên Nhi không có cố gắng nữa.
Tề Nhạc nhìn về phía một thanh đại đao đỏ như máu ở bên trong, mà Tiết Bình cứ nhìn chằm chằm vào, nhưng không muốn mở miệng.
Hắn cũng có chút bó tay.
Tiết Bình sư huynh, đây là da mặt quá mỏng....
Tiện tay lấy ra thanh đại đao kia, nhét vào trong tay Tiết Bình, nói: "Sư huynh, cây đao này rất thích hợp với ngươi.... "
Tiết Bình lập tức kích động muốn khóc.
"Cám ơn tiểu sư đệ. "
Bất quá ánh mắt vẫn lườm Tô Tiên Nhi, nếu nàng không cho phép, hắn sẽ không nhận lấy.
Tô Tiên Nhi chỉ liếc mắt, chẳng muốn phản ứng cái gã đần này.
Lúc vừa nhập môn, còn cảm thấy hắn thông minh, hiểu được đạo lý vuốt mông ngựa.
Kết quả, sau khi ra ngoài lưu lạc, đầu óc đã trở nên trì độn, giống như mấy kẻ vai u thịt bắp.
Da mặt Liệt Thiên cũng rất dày.
Hắn nhếch miệng cười to nói: "Đều chọn xong rồi, còn dư lại những thứ này, để ta ôm hết là được rồi! "
Tô Tiên Nhi tiện tay tát một cái, đập hắn bay ra ngoài.
"Ngươi muốn, đi tìm tiên sinh đi. "
Trong lòng Liệt Thiên rất phiền muộn....
Tất nhiên là thực lực Tô Tiên Nhi không thể bằng hắn.
Thế nhưng, hắn không dám phản kháng....
Nói một câu khó nghe, nếu như Tô Tiên Nhi thổi vài lời cho Sở Huyền, thì hắn chỉ có nước chịu trận.
"Tô nha đầu..., dầu gì ta cũng là người Huyền Môn đời trước, cùng tiên sinh nhà ngươi, cùng một chỗ sáng lập ra Huyền Môn, ngươi cũng là nữ chủ nhân Huyền Môn..., thời điểm phân chia bảo vật, có lẽ nên cân nhắc một chút cho lão già như ta.... "
Liệt Thiên tiếp tục vỗ mông ngựa : "Thân là nữ chủ nhân Huyền Môn, nên giúp môn chủ chia sẻ một ít công việc trong môn phái, một chút chuyện nhỏ này, nếu ta đi tìm môn chủ, không quá thích hợp lắm.... "



Bạn cần đăng nhập để bình luận